Ở nhà vài ngày, Đào Phỉ và Chu Hương Mai đã cãi nhau đến 3 lần rồi. Chu Hương Mai thắc mắc lắm, sao con gái bây giờ lại trở nên kỳ cục và khó ở như vậy? Bà tự nhận ra: "Chẳng trách tìm không ra bạn trai!"
Đào Phỉ tức giận đóng sầm cửa phòng lại, đeo tai nghe bật âm lượng cao, muốn làm cho mình điếc luôn. Cô khó chịu quá đi, sao mới ngày 3 Tết thôi!
Làm sao Chu Hương Mai chịu đứng ngoài cửa mắng con gái được, bà đẩy cửa bước vào, ngồi xuống trước mặt Đào Phỉ, nghiêm nghị nói: "Chiều nay chúng ta đi thăm bố con nhé."
Đào Phỉ ném cái tai nghe lên bàn: "Không đi!"
Chu Hương Mai tức giận: "Con ngu thật!"
Tối 30 Tết, Đào Phỉ đã gọi điện cho bố là ông Đào Chí Xuân. Ông ấy đang ở nơi khác, liên tục giải thích lý do không thể về đón Tết với hai mẹ con. Đào Phỉ bình tĩnh, việc ông có về hay không cô đã không còn quan tâm từ lâu rồi. Căn nhà này sẽ không trở nên đầy đủ chỉ vì có ông ấy, cũng sẽ không trở nên bất hạnh chỉ vì thiếu vắng ông.
Cô chúc ông năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
Chu Hương Mai bên cạnh giả vờ xem tivi, xen vào: "Như ý gì chứ... tuổi này rồi, sức khỏe tốt là đủ."
Đào Phỉ biết ý tiếp lời: "Và chúc sức khỏe tốt."
Ông Đào Chí Xuân cũng chúc cô sức khỏe, sang năm phát tài.
Đào Phỉ đùa: "Con không thể giàu được đâu ạ, hay bố cứ chúc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vui-mung-an-tet/3421843/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.