Chương trước
Chương sau
Mỹ Dung nhân cơ hội hoàng cung đang hỗn độn vì đứa con riêng của Lý Chấn Kiệt, cô ta tìm đến gặp anh một lần nữa muốn thử súc chiếm lấy tình cảm của Lý Chấn Kiệt.

" Chấn Kiệt tôi biết cậu đang rất buồn lòng, có tôi ở đây rồi cậu hãy trút hết mọi tâm sự đi tôi sẵn sàng nghe." - Vừa nói xong cô ta ôm lấy cánh tay của Lý Chấn Kiệt tỏ ý đồng cảm

Lý Chấn Kiệt quay sang nhìn Mỹ Dung.

" Làm sao chị biết được chuyện xảy ra trong hoàng cung mà lại đến đây?"

Mỹ Dung liền đơ người cô ta bắt đầu lập luận dối trá.

" Tôi chỉ nghe được lại từ người hầu mà thôi, tôi sẽ không như Tư Nhuệ sẽ tha thứ cho cậu và yêu thương đứa bé như con ruột của mình, và sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu như cô ta đã làm đâu, cậu có thể suy nghĩ lại cho tôi một cơ hội có được không."

Lý Chấn Kiệt nhếch mép cười ẩn ý.

" Chị cao cả thật đấy đó chỉ là lời nói còn thực hiện được hay không là một vấn đề, chị đi đi đừng xuất hiện ở đây nữa có người nhìn thấy sẽ không hay đâu."

Nói rồi Lý Chấn Kiệt đứng lên định rời đi, nhưng Tư Nhuệ lại cố chấp giữ anh lại.

" Cậu đúng là một kẽ phụ tình, sự việc xảy đến với cậu như ngày hôm nay tất cả là do cậu tự chuốc lấy, cậu nở nhẫn tâm ruồng bỏ tất cả những quá khứ tươi đẹp của chúng ta, để kết hôn với người phụ nữ đó, cậu có biết là tôi đau lòng lắm không hả."



Lý Chấn Kiệt rũ đôi mắt xuống anh ảm đạm nói.

" Chúng ta đã kết thúc từ lúc chị rời bỏ tôi, mặc cho tôi đã đề nghị chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn, chị lại dứt khoác từ chối vì sợ sẽ sống trong cuộc sống túng thiếu, khi bị nữ hoàng đe doạ cắt tiền chu cấp cho tôi, chẳng phải chị sợ tôi không lo được cho chị hay sao, từ lúc đó tôi đã nhận ra con người thật của chị."

Mỹ Dung không ngờ Lý Chấn Kiệt lại nhìn thấy được bản chất ham hư vinh của mình.

" Vì tôi lo cho cậu không có tương lai nên nới chọn cách rời xa cậu, tại sao cậu lại không hiểu cho tôi."

Lý Chấn Kiệt hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng rời đi, Mỹ Dung cố chấp đuổi theo.

" Cậu đi đâu chúng ta chưa nói chuyện xong mà."

Cô ta kéo Lý Chấn Kiệt lại rồi điên cuồng ôm lấy anh hôn lên môi anh, Mỹ Dung nghĩ làm như thế thì Lý Chấn Kiệt sẽ mềm lòng nhưng không ngờ anh lại dứt khoát đẩy cô ta ra khiến cho Mỹ Dung ngã nhào xuống đường.

" Chị có thôi đi không, tôi nhắc lại chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ trong trái tim của tôi chỉ có một mình Tư Nhuệ mà thôi, chị còn làm những hành động điên rồ như thế nữa thì đừng trách tôi."

Lý Chấn Kiệt rời đi một cách tuyệt tình, Mỹ Dung chỉ biết nhìn theo nỗi uất ức trong lòng lại càng nhiều, đôi mắt của cô ta cháy rực tia lửa hận thù, bây giờ đã thật sự hết hi vọng cho dùng Lý Chấn Kiệt và Tư Nhuệ chia tay với nhau, thì việc anh quay lại với Mỹ Dung là chuyện không thể nào xảy ra.

Mọi người đang ngồi nhìn lại tờ giấy xét nghiệm mà quản gia mang về, nữ hoàng vẫn không tin đứa bé đó là con của Lý Chấn Kiệt, Lý Chấn Phong nhìn vào tờ giấy lên tiếng đề nghị.

" Có cần đi xét nghiệm lại không bà?"

Lúc này quản gia mới tiếc lộ một thông tin cho nữ hoàng biết.

" Trong lúc đam mẫu đi xét nghiệm, tôi cứ có cảm giác có người đang theo dõi mình, trong lòng cứ bất an."

Nữ hoàng nhìn sang người quản gia.

" Sao ông không nói cho tôi biết sớm hơn."



Quản gia liền cúi đầu nhận lỗi.

" Vì nhìn thấy tình hình hoàng cung đang rối rắm nên tôi không tiện nói ra, xin lỗi nữ hoàng."

Nữ hoàng xu tay nói.

" Được rồi tôi không trách ông, nhưng ông có nhìn thấy người đó không?"

Quản gia lắc đầu nói.

" Thưa nữ hoàng tôi không nhìn được gương mặt của người đó."

Đột nhiên bên ngoài có một giọng nói vang lên.

" Sao không ra ngoài làm việc đứng đây làm gì?"

Cô hầu gái bị chỉ trích vì đứng ở cửa phòng của nữ hoàng liền hoảng sợ chạy đi.

" Tôi sẽ đi làm việc ngay."

Uyển Nhi đi vào phòng của bà mình.

" Bà ngoại hôm nay cho con đi ra ngoài chơi với bạn có được không?"

Nữ hoàng bắt đầu hoài nghi hỏi.

" Lúc nãy con nói chuyện với ai vậy?"

Uyển Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền trả lời.

" Cô hầu gái đó cứ đứng thập thò bên ngoài, con bảo cô ta đi làm việc, đúng là đồ lười biếng."

Nữ hoàng quay sang ra lệnh cho quản gia.

" Đi kiểm tra camera chỉ tôi, tôi muốn biết cô gái đó là ai."

Quản gia liền tuân theo mệnh lệnh rồi rời đi, Lý Chấn Phong khó hiểu hỏi lại bà nội.

" Có chuyện gì sao bà?"

Nữ hoàng nhạy bén bà đã hoài nghi cô gái đó suốt mấy ngày nay, luôn rình rập ở khắp mọi nơi bên trong hoàng cung.

" Chỉ là ta có dự cảm không tốt về cô gái đó thôi."



Lý Chấn Kiệt quyết định lái xe đến nhà của Tư Nhuệ, anh cố chấp đứng bên ngoài chờ đợi cô, chỉ để nghe một lời tha thứ của Tư Nhuệ, nhưng trái tim của cô đã hoàn toàn tổn thương, hiện tại Tư Nhuệ không muốn nhìn thấy gương mặt của người đàn ông bội bạc đó, nhưng giọng nói của Lý Chấn Kiệt lại vang to.

" Tư Nhuệ, em có nghe anh nói không, có thể cho anh gặp em được không, anh rất nhớ em, Tư Nhuệ xin em đó xuống gặp anh đi mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.