“Không cần đâu. Chẳng lẽ cô không tin bạn trai của mình như vậy sao?” Lý Ninh bật cười: “Anh ta chính là Nhạc Hằng đấy, nếu ngay cả hai tên cảnh sát nho nhỏ thôi mà cũng không xử lý được thì bị người cười thối mũi mất.”
Lý Ninh nói một cách thoải mái, giọng nói tràn đầy tự hào khiến tôi nghi ngờ rốt cuộc tôi là bạn gái của Nhạc Hằng hay anh ta mới là. Cảm giác hãnh diện vì Nhạc Hằng này khiến tôi không nhịn được phì cười thành tiếng.
“Vậy hôm qua anh cũng không thu phục được hai tên cảnh sát nho nhỏ, có bao nhiêu người sẽ cười anh?”
“Không biết nữa. Ít nhất cũng có một người. Cô xem bây giờ cô cười vui chưa kìa.” Lý Ninh bĩu môi: “Đồ vô lương tâm. Chờ tí nữa Nhạc Hằng vào, tôi nhất định phải mách với anh ta mới được.”
Bên này chúng tôi đang nói đùa, bên kia cuối cùng Nhạc Hằng cũng thuyết phục được hai tên cảnh sát thường phục rồi bước vào: “Đang nói gì mà vui vẻ vậy? Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?”
“Nói bừa gì đấy? Được rồi, hai vợ chồng anh chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói. Tôi tránh mặt một chút đây, nhân tiện xem thử xem có thể dẫn hai tên cảnh sát kia đi giúp hai người được không. Hai người muốn làm gì thì làm đi.”
Lý Ninh đứng dậy, chớp mắt với Nhạc Hằng một cái rồi rời khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn dáng vẻ của Nhạc Hằng, hình như lại tiều tụy hơn nhiều. Quầng thâm mắt lúc đầu mới xuất hiện giờ đã rõ ràng hơn, màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616077/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.