Cảnh sát lại không đáp lời anh ta mà cắn chặt lấy tôi không nhả ra: “Chúng tôi từng trưng cầu ý kiến của bác sĩ, cô Tả chỉ bị bỏng hai tay mà thôi. Xin hỏi có phải là lúc phóng hỏa, cô không dự đoán được tốc độ lửa cháy lan tới nên mới bị bỏng không?”
Đến lúc này, tôi mới hiểu được cái gì gọi là muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Hai cảnh sát này đã nhận định rằng tôi là hung thủ nên bất kể tôi có thanh minh thế nào đi nữa, họ cũng chỉ cho rằng tôi đang bào chữa cho mình mà thôi, không chịu nghe cái gì cả.
Tôi rất bực bội, nhưng lại không thể làm được gì. Dù không biết quá nhiều về pháp luật, nhưng tôi cũng biết rằng lần này chỉ có tự nhận mình xui xẻo mà thôi. Chỉ trách tôi trúng bẫy của Nhạc Trí. Ngay cả lúc chết mà người kia cũng sắp đặt một cách tuyệt diệu như vậy, nhất định phải kéo tôi chết chung.
Xem ra oan này, tôi nhất định phải gánh rồi. Tôi nhắm mắt lại, không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa. May mà y tá cũng có ánh mắt, lập tức lấy cớ là bệnh nhân cần nghỉ ngơi để mời họ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Lý Ninh. Lúc này, tôi không thể không thừa nhận rằng mình yếu đuối. Vừa nghĩ đến tôi cố gắng muốn sống như vậy, nhưng lại liên tiếp thua cuộc dưới tay vận mệnh, giống hệt như là Lâm Tuyết.
Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, lại rất có thể sẽ bị đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616076/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.