Ngược lại, tâm trạng của Nhạc Trí rất tốt, mời tôi vào quán cafe kế bên ngồi. Người ta cũng đã đứng chặn ở cửa, chẳng lẽ tôi còn có thể nói “Không”?
Huống chi nói ra lại thoải mái, tôi cũng không tin đây là tình cờ gặp gỡ duyên phận gì, cũng không phải là phim truyền hình dài tập phát lúc tám giờ trên tivi. Dù có phải thì Nhạc Trí cũng không phải nam chính của tôi, lòng dạ nhau thế nào thì hai bên đều rõ, tên này vốn dĩ cố tình đến tìm tôi.
“Uống chút gì không?” Nhạc Trí mỉm cười, giở tay nhấc chân đều vô cùng lịch thiệp. Tôi lại nhớ tới tách Espresso của Hà Uyên Uyên đêm đó, chợt rùng mình.
Tôi khách sáo cười với cậu ta, uyển chuyển tỏ ý: “Cho tôi một ly nước chanh là được. Tôi không uống nổi cafe, đắng quá, tôi không thích.”
Không ngờ Nhạc Trí lại nhíu mày, chân thành giới thiệu: “Vốn định mời chị uống cafe Blue Mountain và cafe Mandheling của quán này, rất đặc sắc, mùi vị độc đáo, nhưng chị không thích đắng thì uống Latte được không? Nó nhiều sữa hơn.”
Tôi còn chưa kịp từ chối, cậu ấy đã gọi món với người phục vụ đang đợi sẵn. Tôi há to miệng, đành phải nuốt lại lời vừa ra đến khóe miệng.
Tôi bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng khinh thường. Người này thoạt nhìn nhã nhặn, ra vẻ săn sóc, quan tâm người khác, thật ra có khác nào loại người gia trưởng, không cho phép người khác làm trái ý mình.
Rõ ràng tôi đã nói không muốn uống cafe, cậu ta lại chú ý tới từ khác, lái trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616021/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.