Tôi không ngờ Lâm Tuyết lại có khả năng ăn nói tốt đến vậy, tôi không thể thuyết phục chị ấy, trong lúc nhất thời cảm thấy bứt rứt vô cùng. Cho tới khi bữa ăn kết thúc, hai người ai về nhà nấy. Tôi lăn qua qua lộn lại trên giường không ngủ được, trong đầu vẫn rối rắm chuyện này.
Oán giận cắn răng, tôi nghĩ nếu đã nói bên Lâm Tuyết không được thì tôi chỉ có thể mặc kệ tất cả đi tìm Lý Ninh thôi. Tôi tháo dây cắm sạc pin điện thoại ra gọi vào số của Lý Ninh.
Cuộc gọi đầu tiên bị ngắt máy, tôi không từ bỏ gọi lại lần thứ hai. Lần này lại được nhận rất nhanh, trong điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lý Ninh: “Tả Tiêu Ân, cô xem bây giờ là mấy giờ rồi?!”
Nghe xong câu này, tôi đưa di động ra xa một khoảng, nhìn đồng hồ rồi để sát lại bên tai: “Mười một giờ rưỡi, làm sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Cô cũng biết bây giờ là mười một giờ rưỡi à? Cô biết dạo này tôi phải thức dậy rất sớm không? Tốt nhất là cô có chuyện gì quan trọng, nếu không hai người chúng ta không đội trời chung.”
Tôi bĩu môi: “Không đội trời chung tốt đó! Tôi và chị La một phe, một mình anh một phe. Tôi thật sự có việc tìm anh, tốt nhất anh nên tỉnh táo một chút. Tôi hỏi anh, anh và Lâm Tuyết có tiến triển gì khhông?”
“Có có có, tôi ngủ với cô ta rồi. Phụ nữ tự dâng tới cửa sao có thể bỏ qua, cô Hài lòng chưa? Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616020/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.