“Không sao. Lần sau đi đường cẩn thận chút.” Giọng nói của người nọ có hơi quen, thế là tôi ngẩng đầu, thì liền ngây người, không ngờ lại là bác sĩ tư nhân của Nhạc Hằng.
Nhìn thấy tôi ngây ra, khuôn mặt nghìn năm cứng nhắc của anh ta càng có vẻ hơi xấu đi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: “Đụng phải tới mức ngốc luôn rồi? Không có việc gì thì tránh ra, cô đang chắn đường tôi.”
Tôi xấu hổ sờ mũi, rồi liền né sang bên cạnh, khẽ khẽ nói nhỏ với Lâm Tuyết: “Đúng là anh ta rất ghét em.”
Lâm Tuyết tò mò nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó quay qua hỏi tôi: “Vì sao anh ta lại ghét em?”
Tôi nhún vai: “Không nhớ ai đã nói với em là, bởi vì anh ta là bác sĩ tư nhân của Nhạc Hằng nên rất ghét em.”
“Đây là logic kiểu gì chứ?” Lâm Tuyết rõ có vẻ không tin tưởng lắm: “Bác sĩ tư nhân thì ghét em? Thế thì có phải anh ta còn ghét cả Hà Uyên Uyên? Hay là ghét tất cả những người phụ nữ lại gần Nhạc Hằng? Sao em không nói luôn là anh ta đơn phương yêu Nhạc Hằng chứ?”
Tôi phụt cười: “Ừm, chị nói có lý ghê, có khi anh ta đúng là đơn phương yêu Nhạc Hằng ấy chứ.”
Lâm Tuyết lại nhìn tôi một cái xem thường: “Thế em chú ý chút, tình địch của em không chỉ có mỗi phụ nữ, mà là còn có cả đàn ông rồi, đàn em bên người Nhạc Hằng nhiều thế, phòng từng cái từng cái một thì em chắc cũng chẳng cần nghỉ ngơi đâu.”
Tôi che miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615980/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.