Tôi cắn răng, “Nhưng chị ấy không phải là nội gián, tội này không nên để chị ấy gánh, tại sao anh không giúp chị ấy?”
“Vậy cô muốn tôi đứng ra nói cho mọi người biết tôi là kẻ nằm vùng kia à?”
Ngữ điệu của Lý Ninh vô cùng bình tĩnh, thấy sắc mặt anh ta lạnh đi, tôi cắn môi không biết nên trả lời như thế nào.
Trong tiềm thức, đương nhiên tôi hi vọng anh ta đứng ra thừa nhận, dù sao thì dám làm dám chịu. Lâm Tuyết vô tội, lại còn là một cô gái chân yếu tay mềm, đang yên đang lành bị người khác đánh đập oan uổng thành bộ dạng này, một người bạn như tôi tất nhiên nhìn thấy cũng rất đau lòng.
Nhưng lý trí lại cho tôi biết rằng cách làm của Lý Ninh là đúng, anh ta ngàn vạn lần không thể thừa nhận thân phận của mình, dù cho từ trước đến nay thái độ của Thiện Lục đối với con trai không tồi, nhưng tất cả những sự đối xử “không tồi” ấy đều vì hắn ta thấy áy náy. Chỉ cần Lý Ninh nói ra sự thật anh ta là kẻ nằm vùng giúp Nhạc Hằng đối phó với Thiện Lục. Hắn ta nhất định sẽ dứt khoát tự tay bóp chết đứa con trai duy nhất này.
Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Thiện Lục đã lăn xả bao nhiêu năm, sớm đã ác độc hơn hổ dữ gấp trăm lần rồi.
Xét về lương tâm, Lý Ninh đối với tôi rất tốt, đến cả chuyện bản thân là nội gián cũng không giấu tôi. Tất nhiên tôi không nên độc ác muốn anh ta đi nhận cái tội danh này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615954/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.