Nhìn thấy phản ứng của tôi, Lâm Tuyết cười không dứt, “Tiêu Ân. em dễ thương quá đi mất.”
Tôi tức giận hừ lạnh, “Kiểu người không ngực không mông như em thì chỉ có thể dùng hai chữ dễ thương mà thôi.”
“Đây là em nói, không phải chị nói đó.” Lâm Tuyết chớp chớp mắt, “Muốn thử không? Đồ ngọt ở đây ngon lắm."
Dứt lời, chị ấy bèn làm mặt ai cũng hiểu, “Nhất là đu đủ hầm nấm tuyết, món đó ngon lắm ấy!”
Tôi liếc mắt nhìn chị ấy, “Chị có cổ phần trong đây không đó, không ngờ lại giúp người ta mưu đồ móc túi tiền em.”
Nói là nói như thế, nhưng vẫn không thể chống lại lời dụ dỗ, “Phục vụ, cho một phần đu đủ hầm nấm tuyết đi!”
“Chẳng phải em nói không ăn sao?” Lâm Tuyết đã cười bò trên bàn, đưa tay ôm chặt bụng, “Ôi trời ơi, cười đau bụng quá đi mất.”
“Em nói không ăn khi nào?” Tôi cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng vẫn cắn răng chối bay chối biến, “Em chỉ nói chị đừng âm mưu móc tiền của em, chứ đâu có nói không ăn.”
“Được rồi, được rồi, em dễ thương như thế nói gì cũng đúng hết.” Lâm Tuyết đưa tay hung hăng véo má tôi khiến tôi đau méo mặt.
Hừ, sao có thể bắt nạt người hiền lành như thế, tôi đưa tay véo lại má Lâm Tuyết.
“Tiêu Ân à, đừng làm thế chứ.” Lâm Tuyết hất tay tôi ra, cố ý nũng nịu, “Lỡ bay mất lớp phấn thì chị biết làm sao? Em phải biết thứ em véo không phải mặt mà là tiền đó.”
Tôi chỉ biết cạn lời.
Lâm Tuyết rất chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615928/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.