Vệ sĩ nhìn thấy ông chủ tức giận không dám chậm trễ nữa, vội kéo Ngũ Trương rời khỏi đây.
Nhìn tôi mãi không nói gì, Nhạc Hằng vẫn tưởng tôi quá sợ hãi, anh đưa ly nước cho tôi, giọng nói dịu dàng như mọi thứ vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ, “Ổn rồi, không sao nữa rồi, nào, uống ly nước đi nào, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
Tôi không nhận lấy ly nước, chỉ mặt lạnh nhìn anh.
Nhạc Hằng cau mày nhưng không tức giận, “Không muốn uống à? Thế chúng ta đi ăn đi, không sao, không cần thay đồ đâu, đi quán bình thường được rồi.”
“Tại sao?” Vừa mở miệng, tôi mới phát hiện giọng tôi đang run rẩy, “Tại sao lại làm như thế?”
“Nhà bọn họ đối xử với em như thế, anh chẳng qua dạy dỗ bọn họ một chút thôi.” Nhạc Hằng hừ lạnh, “Không ngờ tên khốn đó còn dám tìm tới đây.”
“Nhưng em không cần!” Tôi hét lên, “Đây là chuyện của em, nên để em tự ra tay, tại sao anh lại nhúng tay vào? Tại sao anh không nói cho em biết?”
“Tả Tiêu Ân, giờ em vì người đàn ông đó mà tức giận với anh sao? Em đã ly hôn rồi mà.”
“Nhạc Hằng, ý anh là sao?” Tôi không dám tin nhìn người đàn ông lạ lẫm trước mặt,
“Anh tưởng em thích Ngũ Trương nên mới cãi với anh sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vẻ mặt Nhạc Hằng đầy châm chọc khiến tôi bùng cháy lửa giận.
“Anh đi đi!” Tôi đúng là một con đàn bà chanh chua thích giận dỗi, nhưng tôi không chịu nổi nữa, “Tôi không muốn nhìn thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615927/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.