Trịnh Thăng giây trước còn siết chặt Y Lâm, giây sau liền buông thả cô. Anh dứt khoát đứng dậy, rời khỏi giường. Nhanh chóng biến mất sau cánh cửa màu xám.
Cùng lúc đó, tiếng điện thoại kêu lên, Y Lâm nhướn mày, chẳng lẽ anh còn đoán được cả bao giờ người ta gọi. Lười biếng nằm thêm một lúc nữa, cô mới rời giường. Lúc đi ra ngoài thì thấy Trịnh Thăng vẻ mặt vô cùng căng thẳng, nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm, chuyện công ty thôi cũng đã đủ làm người ta già đi mấy tuổi rồi, anh như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Cô lướt qua anh để đi xuống tầng dưới, không ngờ bị anh cầm tay kéo lại, mặt đối mặt nhìn lấy anh.
- Gì vậy?
Y Lâm trợn mắt nhìn anh, cô không phải ghét bỏ gì, nhưng mà cái bản mặt Trịnh Thăng ngay lúc này, cô không thể chấp nhận, vừa cau có vừa khó chịu, mặc dù rất đẹp trai đấy, nhưng cô vẫn không thể ưa nổi.
- Em nói xem, tôi với em có phải là đang hẹn hò không?
Trịnh Thăng nhìn cô nói, tâm trạng anh bây giờ khá phức tạp, mọi chuyện đã theo một chiều hướng khác, anh chỉ sợ không giấu nổi cô, chỉ sợ cô biết rồi lại trách anh.
- Đi ăn rồi, băng bó rồi, ôm nhau rồi. Đây không phải là hành động của những người đang hẹn hò sao? Hay anh còn muốn ngủ với tôi?
Y Lâm tặc lưỡi mấy cái, gỡ tay mình ra khỏi tay anh, chỉ là bị anh siết một cái, liền tỉnh ngủ:
- Đau!
Cô rít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-thuong/1890104/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.