- Cô đang nói cái gì vậy?
- Bạn tôi bị chở đi mất rồi!!!
Y Lâm trả lời mà chân tay luống cuống cả lên, mọi thứ đều trở nên thật rối rắm, đến mức Y Lâm còn không biết mình phải làm gì, đối với những chuyện xảy ra bất ngờ như này, cô luôn phản ứng rất chậm.
Trịnh Thăng đứng bên cạnh, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, sau đó thấy tài xế chạy xe tới, liền nắm tay cô mà kéo luôn vào ghế sau xe.
- Giám đốc, ai vậy?
Tài xế ngạc nhiên nhìn qua gương chiếu hậu, liền bị anh lườm cho một cái.
- Bình tĩnh, nói rõ tôi nghe!
Trịnh Thăng cho dù khá bận, nhưng vì cô gái này, anh chấp nhận giúp đỡ, vì thế nên mới dịu dàng nắm lấy bàn tay cô mà nhẹ nhàng hỏi.
Y Lâm đang hốt hoảng lo sợ cũng nghe lời anh mà hít thật sâu mấy hơi, sau đó mới vừa nấc vừa nói:
- Mộc Trân ở taxi đợi tôi, mà bị taxi chở đi mất rồi.
- Cô ấy có nói là đợi cô không?
- Mộc Trân chưa bao giờ bỏ tôi lại hết, cho dù có chuyện gì, cũng không bao giờ bỏ tôi đi trước.
Y Lâm lúc này tự nhiên quát lớn lên, hơn nữa còn vừa khóc vừa chùi nước mắt, trông như đứa trẻ bị lạc bố mẹ mà không biết nên làm gì. Trịnh Thăng nhìn cô trong bộ dạng này, không hiểu sao lại thấy động lòng, thực sự muốn ôm lại mà dỗ dành.
- Được rồi, vậy taxi đó màu gì? Rồi Mộc Trân có mang theo điện thoại không?
- Không có mang điện thoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-thuong/102857/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.