Giờ học ngoại khoá hôm sau chủ yếu ở viện bảo tàng thành phố L.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Mã Vi Vi với vẻ áy náy.
"Sao hôm qua cậu lại vứt tớ ở khách sạn một mình, thành thật khai báo, cậu và nam thần Cố đi đâu?" Mã Vi Vi nhạy bén bắt được tin tức bát quái, cảm giác hai người này nhất định có vấn đề, hơn nữa đêm qua còn không về khách sạn, sáng sớm lại cùng hội họp ở cửa viện bảo tàng với những người khác, tối qua nhất định đã ở bên nhau.
Nào biết Mã Vi Vi sẽ hỏi thẳng như vậy, Mộ Dung Nguyệt cúi đầu trên mặt đỏ bừng.
"Tớ... tối qua tớ ở bên Cố Hành."
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi thắt lại, cũng không thể nói thẳng là mình lăn lộn một đêm với Cố Hành được, nếu không phải do thời tiết lạnh, Mộ Dung Nguyệt đeo khăn quàng cổ, Mã Vi Vi nhất định sẽ phát hiện dấu hôn trên cổ cô.
"Tối qua Nguyệt Nhi bị ốm nên tôi ở bên cạnh cô ấy."
Cố Hành nói chuyện, Mã Vi Vi nhìn nam thần Cố tự mình lên tiếng, đầu óc không kịp phản ứng.
Ngày thường Cố Hành rất ít nói, trời ạ, giọng nói nam thần hay quá, Mã Vi Vi là một người vừa nhan khống lại vừa thanh khống, thật sự không kiềm chế nổi.
Mãi cho đến khi đi tham quan được nửa viện bảo tàng, cô ấy mới nhớ tới những lời nam thần nói... Gì cơ... nam thần Cố gọi bạn học Mộ Dung là Nguyệt Nhi???!!!
Mã Vi Vi cảm giác phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-sung/3391279/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.