Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành bắt nạt cho đến khi mặt trời xuống núi.
Đồng phục của cô đã không thể mặc nổi nữa, bị Cố Hành bọc áo khoác bế lên xe.
Giọng nói khàn khàn, Mộ Dung Nguyệt cũng không có mặt mũi chào hỏi chú Chung nữa, vô lực để mặc cho Cố Hành bọc mình trong áo.
"Em phải về nhà." Cô lôi kéo cánh tay anh, cả người bị Cố Hành ôm chặt.
"Bảo bối, em muốn về nhà như vậy sao?" Dưới áo khoác, thân thể mềm mại trần trụi đều là ấn ký anh để lại sau cuộc hoan ái.
"Em tới nhà anh thay quần áo... rồi về nhà."
Cũng may chung cư của anh rất gần, cũng không có ai cả.
Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành ôm vào phòng, thầm thở một hơi.
Cũng may không bị ai nhìn thấy.
Cố Hành mở điều hoà, cởi áo khoác trên người cô ra.
"Không cần."
Mộ Dung Nguyệt cố gắng trốn tránh, "Em tự tắm."
Cố Hành sợ cô cảm lạnh nên cũng không kiên trì, để cho cô không gian riêng còn anh đi vào bếp, bắt đầu tự hỏi buổi tối nên nấu gì cho cô ăn.
Mộ Dung Nguyệt ngồi trong bồn tắm hoa lệ nhà Cố Hành, mệt mỏi rã rời.
Hơi nước ấm áp, cả người ngâm mình bên trong, muốn đứng dậy nhưng bắp đùi đau không động nổi.
Cô suy nghĩ một chút... vậy mà lại ngủ rồi.
Cố Hành thấy cô lâu như vậy không ra, vội vàng mở cửa, lại thấy bảo bối của mình ngủ ngon lành trong bồn tắm.
Nước che mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-sung/3391276/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.