Chương trước
Chương sau
Một mình Mộ Dung Nguyệt tới Tinh Nguyệt các ngắm trăng, cung nhân tới bẩm báo, "Chiêu Hoa công chúa, bên ngoài có Thánh nữ Vu Quốc cầu kiến."

"Để nàng ta vào đi." Có lẽ nàng cũng muốn nhìn xem dáng vẻ người Cố Hành ca ca thích nhất là thế nào.

"Thỉnh an Cửu công chúa." Thật ra từ mấy tháng trước, nàng ấy đã nghe thấy tên Mộ Dung Nguyệt từ trong miệng người nọ.

Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng ấy, xảo tiếu thiên hề, mỹ mục phán hề*, đúng là một mỹ nhân hiếm có.

(*Trích từ Thạc Nhân 2 của Khổng Tử, ý nói nụ cười rất khéo, đôi mắt xinh đẹp, theo thivien.net)

Từ sau khi được phong hào Chiêu Hoa, đã rất lâu không có ai gọi nàng là Cửu công chúa.

"Cửu công chúa có hứng thú nghe chuyện thần và Cố đại tướng quân quen nhau thế nào không?"

Mộ Dung Nguyệt không nghĩ tới nàng ấy sẽ chủ động nhắc tới Cố Hành, trái tim lập tức quặn đau.

"Chẳng lẽ Cửu công chúa không hề nghi hoặc, thần là thánh nữ Vu Quốc, đáng lý nên như nước với lửa cùng Cố đại tướng quân, sao tới đi theo hắn tới Thịnh Quốc?"

Mộ Dung Nguyệt không trả lời, cũng không có tâm tư ngắm trăng.

"Vu tộc chúng ta dùng thuật pháp để sinh sống, tuy là một nước nhỏ nhưng cũng đã có lịch sử trăm năm. Mà hắn là người duy nhất có thể đánh vào tới Oán Âm Trì chúng ta, cũng là người duy nhất phá được thuật pháp độc nhất của chúng ta."

"Lưu Mộng làm thánh nữ Vu Quốc, bổn phận là bảo vệ đất nước, nhưng giây phút thần nhìn thấy hắn, thần đã biết không thể bảo vệ được nữa.

"Huynh ấy bị thương?" Trước đó Mộ Dung Nguyệt từng nghe nói Cố Hành đánh trận bị thương, tuy bây giờ nàng không thể hỏi trước mặt hắn, nhưng vì quan tâm vẫn hỏi thành lời.

"Chưa từng có ai có thể sống sót ra khỏi Oán Âm Trì, trừ Cố Hành."



Lưu Mộng còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó, trận chiến này bọn họ đã đợi từ lâu, mà quân đội Thịnh quốc vẫn luôn ám binh bất động, mãi tới khi thiên thời địa lợi nhân hoà mới bùng nổ.

Bốn phía tràn ngập sương mù, hai quân giao chiến không phải bằng đao quang kiếm ảnh mà là thuật pháp.

Lưu Mộng dưới sự hiệp trợ của Đại Tư Tế triệu hồi ra hung thú viễn cổ, nàng vốn tưởng trận này tất chiến thắng.

Lại thấy người nọ một tay cầm phù chú, tay còn lại cầm kiếm phá tan pháp trận triệu hồi trong Oán Âm Trì.

Nàng vốn tưởng rằng hắn đi chịu chết, lại thấy oán linh vạn trượng bị đuổi diệt.

Hắn đó là đi chịu chết, lại thấy oán linh ở vạn trượng quang mang trung bị đuổi diệt.

Cố Hành lấy máu tế cấm thuật thượng cổ cấm thuật, phá tan lá chắn lớn nhất của bọn họ!

Nhưng Lưu Mộng cũng biết, Cố Hành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sử dụng loại này thuật pháp cực kỳ tổn thương linh lực, mà nàng và Đại Tư Tế vì đề phòng lỡ như mà đã hạ kịch độc của Vu Quốc vào trong trận pháp — Thái Thượng Vong Tình.

Người trúng độc này chắc chắn phải chết.

Nhưng Cố Hành lại lần nữa khiến Lưu Mộng cảm thấy ngoài dự đoán. Nàng thấy người kia áo giáp nhiễm máu nhưng không hổ là sát thần, lưỡi kiếm đi đến đâu thần phật cũng không thể đỡ nổi, càng miễn bàn tới việc dùng hung thú ngăn cản quân đội của Cố Hành.

Trải qua lần đó, Lưu Mộng biết bọn họ đã bại trận, nàng cũng không muốn nhìn thấy thần dân phải chịu khổ do chiến tranh, vậy nên ngày thứ hai, nàng đã mặc một thân bạch y tuyên bố chiến bại.

Mà Đại Tư Tế cũng nói cho nàng, có thể lấy máu tế trận, triệu hồi tiêu diệt oán linh, sợ chính là người trời định Vu Quốc đã tìm kiếm bấy lâu nay.

"...Vậy nên, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục." Mộ Dung Nguyệt nghe Lưu Mộng thuật lại từng chuyện, trái tim cũng như bị siết chặt, nàng lo cho sức khoẻ của Cố Hành.

Một trận này, hắn đúng là đã bị thương nặng.

Khiến Vu Quốc đầu hàng, ban đầu Thịnh Quốc cũng nửa tin nửa ngờ.



Nhưng trận đánh này khiến Cố Hành trọng thương hôn mê, quân y cũng không phán đoán nổi thương thế của hắn, mời pháp sư tới cũng phải bó tay.

Cũng may Cố Hành an bài thoả đáng, quân đội cũng không đến mức như rắn mất đầu.

Cũng chính từ đó, Lưu Mộng tới trị liệu giúp Cố Hành.

Tuy rằng bây giờ Thái Thượng Vong Tình không có thuốc nào chữa được, nhưng Cố Hành không chết, Lưu Mộng rất tò mò với người được trời định này.

Nàng mang theo giải dược tốt nhất trong tộc tới quân doanh Thịnh Quốc.

Nhìn nam nhân đang hôn mê, trong lòng nàng đủ mọi cảm xúc, nàng hẳn là phải muốn giết hắn, nhưng bây giờ nàng lại tới cứu hắn.

Lưu Mộng cho Cố Hành ăn định hồn đan, đây là thuốc bí mật của Vu tộc, chỉ có thánh nữ và tư tế mới có, có tác dụng cải tử hoàn sinh, nhưng đối với Thái Thương Vong Tình cũng không làm nên chuyện gì.

Nhưng sau khi Cố Hành hôn mê một tháng lại tỉnh lại như một kỳ tích.

Lưu Mộng ở bên Cố Hành một tháng nay, mỗi ngày nàng đều nghe được một cái tên trong miệng hắn — Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi, chờ ta.

Đây là câu Lưu Mộng nghe được nhiều nhất.

Lưu Mộng không nghĩ tới chính là, người đầu tiên thấy Cố Hành tỉnh lại sẽ là nàng.

Nàng còn nhớ đó là một buổi sáng sớm, sương mù dày đặc, Cố Hành mở to mắt lôi kéo tay nàng nói năm chữ, để nàng lo lắng rồi.

Giây phút đó, Lưu Mộng cảm giác mình nghe được âm thanh của sự sụp đổ, nàng biết mình đã thua rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.