Một mình Mộ Dung Nguyệt tới Tinh Nguyệt các ngắm trăng, cung nhân tới bẩm báo, "Chiêu Hoa công chúa, bên ngoài có Thánh nữ Vu Quốc cầu kiến."
"Để nàng ta vào đi." Có lẽ nàng cũng muốn nhìn xem dáng vẻ người Cố Hành ca ca thích nhất là thế nào.
"Thỉnh an Cửu công chúa." Thật ra từ mấy tháng trước, nàng ấy đã nghe thấy tên Mộ Dung Nguyệt từ trong miệng người nọ.
Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng ấy, xảo tiếu thiên hề, mỹ mục phán hề*, đúng là một mỹ nhân hiếm có.
(*Trích từ Thạc Nhân 2 của Khổng Tử, ý nói nụ cười rất khéo, đôi mắt xinh đẹp, theo thivien.net)
Từ sau khi được phong hào Chiêu Hoa, đã rất lâu không có ai gọi nàng là Cửu công chúa.
"Cửu công chúa có hứng thú nghe chuyện thần và Cố đại tướng quân quen nhau thế nào không?"
Mộ Dung Nguyệt không nghĩ tới nàng ấy sẽ chủ động nhắc tới Cố Hành, trái tim lập tức quặn đau.
"Chẳng lẽ Cửu công chúa không hề nghi hoặc, thần là thánh nữ Vu Quốc, đáng lý nên như nước với lửa cùng Cố đại tướng quân, sao tới đi theo hắn tới Thịnh Quốc?"
Mộ Dung Nguyệt không trả lời, cũng không có tâm tư ngắm trăng.
"Vu tộc chúng ta dùng thuật pháp để sinh sống, tuy là một nước nhỏ nhưng cũng đã có lịch sử trăm năm. Mà hắn là người duy nhất có thể đánh vào tới Oán Âm Trì chúng ta, cũng là người duy nhất phá được thuật pháp độc nhất của chúng ta."
"Lưu Mộng làm thánh nữ Vu Quốc, bổn phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-sung/3391253/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.