Chương trước
Chương sau
Mắt Gin như muốn nứt nhìn nàng cắn lấy cổ của Ruri, trong lòng hối hận không thôi, đáng lẽ ra lúc nhìn thấy tên âm dương sư kia thì hai người nên rời đi mới phải. Đang lúc hắn cho là mọi thú đều xong, thì Ruri được thả ra.
Toàn thân Ruri đỏ bừng, hô hấp có chút dồn dập, chỗ bị cắn trên cổ nàng xuất một cái như hình xăm màu đen của một kí tự kì lạ. Nàng cũng buông ra Ruri trả về cho Gin
“Ngươi đã làm gì nàng?” – Vội vàng ôm lấy Ruri vào lòng, hắn vội vàng kiểm tra cơ thể của nàng, thấy không có gì lạ, nên đành hỏi ngược lại. Hắn mới không tin hành động kia là vô ích.
“Thiếp thân cảm thấy chúng ta có thể hợp tác một chút.”
Bộ dáng của nàng không biết từ lúc nào đã biến thành một nhân loại bình thường mặc một bộ Kimono truyền thống màu xanh dương. Tay cầm một cây quạt không biết lấy ra từ đâu che lên nửa khuôn mặt nói.
Các đặc điểm của yêu quái trên người nàng cũng đã biến mất, người khác nhìn vào đều sẽ không thể biết được nàng chính là một con hồ ly tinh.
“Đây chính là hợp tác? Mau nói ngươi đã làm gì nàng.”
Gin giọng nói có chút tức giận, nhưng lúc này hắn thật sự có chút bất lực, hồ ly tinh trước mắt thực lực vượt qua hắn quá nhiều, mọi chuyện đã bị nó nắm trong tay, kể cả cái mạng nhỏ của hắn cùng Ruri.
Cầm lấy cây quạt đập vào một tay khác: “Không sai, thiếp thân hiện tại chính là uy hiếp các ngươi! Thế nào? Từ đây về sau các ngươi phải nghe lời thiếp thân, nếu không chỉ cần thiếp thân động một ý niệm thì nàng sẽ chết.”
“Ngươi…ngươi không nói đạo lý!”
“Một cái quỷ, một cái yêu quái, ở đó mà còn đạo lý! Kẻ yếu sinh ra là để khuất nhục trước kẻ mạnh, mà bây giờ ngươi chính là kẻ yếu!”
Nàng không thèm quan tâm nói.
“Mà lại nói, ngươi có thể gọi thiếp thân là Hakumen tỷ tỷ. Hay tỷ tỷ cũng được.” – Hakumen đối với hai ngươi bọn họ nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cơ thể của Ruri dần dần trở lại bình thường và có thể đứng lên đi lại.
“Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?” – Gin cùng Ruri đứng đối diện Hakumen nói.
“Thiếp thân chỉ là đang muốn giúp các ngươi thôi a. Các ngươi có biết lấy thực lực của các ngươi nếu gặp mặt Kibutsuji Muzan thì chắc chắn sẽ bị hắn giết sao?”
Gin nghe vấn đề này thì cũng lâm vào yên lặng, hắn biết thực lực của mình ở đâu. Nhưng là gấp cũng không được, trừ khi hắn ăn thịt người thì mới có thể nhanh chóng tăng lên.
Thật ra nếu kiếm thuật của hắn tăng lên tới mức tối đa thì có lẽ còn có cơ hội vì hắn cảm thấy mình đã không có liên kết gì với Muzan. Chỉ là hiện tại kiếm thuật của hắn đang lâm vào bình cảnh.
Chỉ có chiến đấu mới có thể đột phá, nhưng hắn lại không biết đi đâu để tìm đối thủ ngang tầm mà đánh. Hiện tại còn phát hiện thế giới này có chút tồn tại mà hắn cũng không biết được. Nên cảm thấy mình tốt nhất hay là đừng manh động.
Thấy Gin không trả lời nàng tiến tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn rồi nói tiếp: “Thiếp có thể khiến ngươi nhanh chóng mạnh lên nha. Mà ngươi mạnh lên thì đi tìm tên kia tạo cho hắn phiền phức. Thế nào? Đây chính là yêu cầu của thiếp thân a.”
Hakumen vừa nói vừa đưa tay lên muốn chạm vào ngực Gin, nhưng hắn lập tức lùi lại né tránh nàng. Nếu hắn không thấy lúc nảy móng tay của nàng đâm thủng đầu của tên âm dương sư kia thì hắn còn nhẹ dạ cho nàng sờ một chút.
Lui về sau Gin liền mở miệng hỏi: “Nhưng tại sao? Ngươi mạnh như vậy tại sao trong trực tiếp đi tìm hắn!”
Hakumen thấy hắn né tránh cũng không phản ứng gì thu tay về, mở ra quạt giấy đưa lên che lấy miệng, nói: “Không phải là không muốn, mà là không thể! Khế ước đã quy định như thế.”
“Khế ước? Cái gì khế ước?” – Gin giống như nắm bắt được thứ gì, thắc mắc hỏi.
“Haha, cái này thì ngươi không cần phải biết.”
Hakumen nhìn bọn hắn nói, nàng tiêu tốn thời gian 20 năm mới dưỡng hết thương thế, hiện tại nàng muốn nhìn một chút thế giới của loài người. Một chủng tộc yếu đuối như vậy lại xuất hiện một người có thể đánh bại nàng.
“Bây giờ thì các ngươi dự định đi đâu? Thiếp thân sẽ theo các ngươi chơi một thời gian.”
Hakumen nhìn bọn hắn nói.
Gin cùng Ruri hai mắt nhìn nhau, cũng không biết nên làm như thế nào. Theo cái nhìn của bọn hắn thì đầu óc của Hakumen không được bình thường lắm, lúc này lúc khác như bị tinh thần phân liệt vậy.
Thấy bọn hắn không trả lời mình, Hakumen liền cau mày nói: “Các ngươi làm sao im lặng. Là lo lắng thiếp thân sẽ hại các ngươi sao? Yên tâm đi, thiếp thân hứa nếu các ngươi làm thiếp thân vui vẻ thiếp thân đương nhiên sẽ không hại các ngươi.”
— QUẢNG CÁO —

Gin cùng Ruri vẫn không nhúng nhích, cho tới khi bọn hắn thấy Hakumen có chút không kiên nhẫn thì Gin vội vàng nói: “Chúng ta làm sao để tin tưởng ngươi làm đúng lời hứa.”
“Hừ! Các ngươi không có lựa chọn khác!” – May mắn tâm tình nàng khá tốt, suy nghĩ tới viễn cảnh tên kia bị kẻ do chính tay mình tạo ra quay lại đánh mình thì nàng liền cảm thấy phấn khởi.
Đang lúc Gin cùng Ruri do dự, thì đột nhiên cảnh sắc tối sầm lại, ánh trăng như bị thứ gì che khuất.
Bọn hắn ngẩng đầu lên trời liền nhìn thấy một con quái thú khổng lồ đang dừng ở trên đầu, mà trên lưng nó đứng lấy bảy thân ảnh.
Hakumen cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dần dần âm lãnh, nói: “Xem ra gia tộc Tsuchimikado các ngươi cũng không phải là trùng hợp mà đến phương bắc.”
Phía trên người trung niên đứng đầu kia cũng nhìn xuống thi thể của người thanh niên, hắn liếc mắt nhìn Gin một chút rồi tập trung vào người Hakumen nói: “Hakumen Kinmou! Ngươi dám giết Kyouchirou!”
“Ha ha ha, thiếp thân tại sao lại không dám giết hắn đâu!”
Hakumen cười to lên một tiếng, bộ dáng cũng bắt đầu biến hoá, nhưng lần này cũng không phải là một cái đuôi mà là tám cái. Khuôn mặt của nàng cũng xuất hiện những hoa văn màu đỏ.
“Hừ! Đã ngươi muốn chết, thì chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!” – Trung niên đứng đầu vừa dứt tiếng, hắn cùng 6 người khác cũng bắt đầu động thủ.
“Haha, nếu lão tiểu tử kia tới thì còn có thể nghe được!”
Bọn hắn liên tục kết ấn.
“Triệu Hoán Thức Thần!”
Linh lực của bọn hắn phun trào, bảy cái quái vật dần dần xuất hiện tại sau lưng bọn hắn.
Bọn chúng có thiên hình bách quái, có giống như con sứa khổng lồ, lại có giống như là một đám mây đen.
“Hừ! Lần kia nếu không phải Seimei đại nhân nương tay, thì ngươi làm sao có thể chạy thoát.”
Một người trong đó lên tiếng chế giễu.
Hakumen sắc mặt âm trầm, nguồn linh lực khổng lồ như là giang hà vỡ đê, điên cuồng tuông trào.
Ở một bên Gin long tơ dựng đứng, trong lòng mắng to: “Mẹ nó, đây rốt cục là cái gì thế giới.”
“Chú Thuật ❃ Bất Động Kim Phược – Cấp Cấp Như Luật Lệnh”
Bảy người cùng thi triển chiêu thức, hàng chục sợi linh lực tạo thành dây xích màu vàng từ trên trời phóng xuống. Bảy thức thần cũng lao xuống tạo thành thế bao vây lấy Hakumen.
Hakumen cười gằn nhìn lấy bọn hắn. Cong người nhảy lên.
Ầm!
Mặt đất lún thành một cái hố to. Cả người nàng như một mũi tên rời dây phóng lên trời.
Két két băng!
Chỉ trong chớp mắt, tất cả dây xích đã vỡ vụng, từng cái thức thần bị đánh bay ra bốn phương tám hướng rơi xuống mặt đất.
Nàng cũng không dừng lại, mục tiêu là bảy người ở phía trên.
“Nhờ ngươi Oreki! Bày trận!” – Trung niên thấy Hakumen chớp mắt đánh tan thế công của bọn hắn cũng không hoang mang, hắn nhìn xuống dưới chân mình nói rồi ra hiệu cho 6 người còn lại bày trận.
Oaaa!
Quái thú kêu lên một tiếng, đây là một thức thần có hình dáng như một con cá đuối, lưng của nó có to lớn có thể chứa được 20 người. Nó là thức thần của tộc trưởng cho hắn mượn để đi đường.
— QUẢNG CÁO —

Oreki há miệng, nơi đó bắt đầu tụ tập linh lực thành một viên cầu.
“Ồ!” – Hakumen ồ lên, nàng cũng không dự định tránh né, mà tám đuôi bắt đầu chụm lại cũng tạo thành một viên cầu linh lực.
Hai bên cùng một lúc bắn ra một linh lực cột sáng.
Ầm!!!
Một tiếng nổ lớn truyền đến, năng lượng tạo thành từng đợt sóng xung kích lan ra xung quanh.
Lúc này cả bảy người đã kết trận hoàn tất, đồng thanh hô to.
“Thất Tinh Bắc Đẩu ❃ Tham Lang – Cấp Cấp Như Luật Lệnh”
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống nhấn chìm lấy thân ảnh Hakumen
Ầm ầm!!!
Mặt đất bị cột sáng đánh thủng thành một cái hố to.
“Hahaha, có chút ý tứ!” – Giọng nói của Hakumen từ trong vụ nổ truyền ra.
Khói bụi tan biến, thân ảnh của Hakumen hiện ra trước mắt bọn hắn, lúc này xung quanh nàng được một màn bảo vệ màu cam bao bọc lấy.
“Tiếp tục!” – Trung niên nhân hét lớn, mặc dù biết nàng có thể ngăn chặn nhưng hắn lại không nghĩ là nàng ngăn cản dễ dàng như vậy.
“Ara ara!” – Hakumen đương nhiên sẽ không đứng yên chịu đánh, nàng từng sợi dây xích từ sau lưng nàng bắn ra nhắm đến bảy thức thần đang ở trên bầu trời.
Đúng vậy, trận thế của bọn hắn điểm mấu chốt chính là nằm ở bảy con thức thần này. Bọn hắn dùng thức thần sắp xếp theo vị trí của chòm sao thất tinh mà tạo thành trận thế.
Trong khi trên không giao chiến kịch liệt, thì hiện tại Gin cũng Ruri đã chạy ra xa xa. Hắn quay đầu nhìn lại đằng sau, liền thấy được ở giữa màn đêm, từng đạo cột sáng từng trên trời rơi xuống.
Cùng với đó là nước, lửa, sấm sét các loại thuộc tính cũng bị bảy người kia thi triển ra bằng những lá bùa.
Nhưng Hakumen cũng không ăn chay, nàng hầu như luôn chiếm thế thượng phong ngay từ đầu, đang dần dần đè lên bọn hắn đánh.
“Nhanh lên Ruri, nhân lúc nàng không để ý tới chúng ta!” – Gin quay người nhìn về phía Ruri nói.
Ruri gật đầu: “Ừm!”

Lúc này tại chiến trường.
“Xem ra các ngươi không còn thủ đoạn gì khác!”
Hakumen đứng nhìn lấy bọn hắn nói.
Bảy vị âm dương sư lúc này đã bị đánh rơi xuống đất, bộ dạng của bọn hắn cực kì chật vật.
“Đáng chết! Thật đánh giá thấp nàng!” – Trung niên nhân đứng đầu lúc này mới nhớ lại lúc còn trẻ, hắn đã từng nghe được Abe no Seimei có nhắc về Hakumen sau khi đã trọng thương nàng.
Lúc đó Abe no Seimei nói nàng tuy là yêu quái sống ngàn năm nhưng lại không am hiểu chiến đấu, mặc dù là như vậy thế nhưng do nàng đã tu luyện một ngàn năm nên lượng linh lực của nàng cực kì khổng lồ, nếu không thể phá vỡ phòng ngự của nàng thì sẽ bị nàng sinh sinh kéo cho tới khi cạn kiệt linh lực.
Dù biết là như thế, nhưng hắn vẫn không ngờ linh lực của nàng khổng lồ như vậy, cả bảy người bọn hắn đã sử dụng hết những lá bùa có tích trữ linh lực nhưng vẫn bị nàng lần lượt tiêu hao hết.
Trận chiến này đã kéo dài suốt một đêm, bây giờ bọn hắn hầu như đã không còn sức chống cự nữa. Đây cũng là nhờ nàng không có các chiêu thức tấn công mạnh mẽ, nếu không với lượng linh lực kia bọn hắn sẽ không chống đỡ quá lâu.
— QUẢNG CÁO —

“Đã như vậy, các ngươi liền chết đi!”
Hakumen vung tay, từng đạo sợi xích hoá thành hàng trăm mũi tên bén nhọn bắn về phía bọn hắn.
“Đáng giận!” – Đang lúc bọn hắn cho rằng mình chết chắc, thì một thân ảnh to lớn bay tới đao trong tay chém bay tất cả mũi tên.
Từng đạo gió lốc thổi bay bọn hắn, mà những cơn gió này là do tốc độ của thân ảnh kia tạo thành.
Bọn hắn mở mắt ra, đập vào mắt là một thân ảnh màu tím cao khoảng 4m, trên lưng có đôi cánh, trên mặt có đeo một mặt nạ Thiên Cẩu.
“Đó là thức thần của tộc trưởng! Hắn làm sao lại đến đây?” – Một người trong bọn họ hô to mừng rỡ.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một trung niên nhân ăn mặc một bộ Hakama màu đen đứng trên một thức thần có hình dạng là một con đại bàng to lớn.
“Dừng tay lại đi Hakumen Kinmou! Lần này là chúng ta vô ý xâm phạm, chúng ta sẽ rời đi.”
Hakumen làm ra vẻ mặt tán thưởng nói:
“Ồ hô, ngươi một tiểu tử ngày nào đã trưởng thành đến như vậy! Xem ra gia tộc các ngươi cũng không có suy yếu a.”
Trung niên nhân híp mắt một cái, đeo mặt nạ thiên cẩu thức thần liền đập cánh bay lên trước mặt hắn.
“Ta không muốn đánh nhau với ngươi, chúng ta cùng thu tay lại, ngươi thấy thế nào.” – Trung niên bình tĩnh nói.
“Ngừng chiến cũng được, nhưng cái ngươi phải đáp ứng một điều kiện, đó là trăm năm trong vòng các ngươi không được đặt chân tới lãnh địa của thiếp thân một bước.” – Hakumen nói.
Trung niên sắc mặt âm trầm xuống.
“Xem ra ngươi là không có ý muốn ngừng chiến. Trăm năm là không thể, chúng ta không thể để mặc cho nhân loại ở phương bắc bị yêu quái các ngươi làm hại được.”
Theo tiếng nói của hắn, thức thần màu tím bắt đầu rút ra thái đao.
“Như vậy đổi một điều kiện thế nào? Trong vòng trăm năm những người có cấp bậc từ bọn hắn trở lên không được đặt chân đến đây. Thế nào?”
Hakumen chỉ lấy bảy người khác nói.
Nhóm bảy người như muốn nói cái gì liền bị tộc trưởng của bọn hắn ngăn lại.
“Thành giao!” – Hắn suy tư một chút lập tức liền đáp ứng.
“Rất tốt như vậy liền tạm biệt! Các ngươi nhanh chóng rời đi đi thôi.” – Nói xong nàng liền quay người lại biến mất tại chỗ.
“Tộc trưởng ngài làm sao để cho nàng đi dễ dàng như vậy?” – Cầm đầu nhóm bảy người kia nói.
“Các ngươi cho rằng thực lực nàng chỉ có bấy nhiêu sao? Nếu là vậy thì nàng làm sao có thể chạy thoát khỏi Seimei đại nhân? Vả lại hiện tại ở phương nam có biến, hai tên kia bắt đầu gây chuyện rồi, các gia tộc khác đang chống trả lại bọn hắn. Các người cùng ta trở về đi.”
Bọn hắn nghe tộc trưởng nói như vậy liền cả kinh: “Hai cái quái vật kia làm sao gây chuyện rồi?”
Tộc trưởng hừ lạnh nói: “Không biết là ai đem tin tức ngài Seimei qua đời truyền ra ngoài nên bọn hắn mới có động thái như thế. So với bọn hắn thì Hakumen Kinmou chỉ là thứ yếu mà thôi, dù sao tính tình nàng cũng có chút ôn hoà, chỉ cần không chủ động trêu chọc thì sẽ không có chuyện gì.”
Bọn hắn hai mắt nhìn nhau, Abe no Seimei vừa qua đời được mấy năm, các gia tộc đã liên thủ phong toả tin tức chỉ có cao tầng mới biết được, vậy mà vẫn để lọt ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!” – Hắn gọi ra Oreki chở bọn người bay đi. Con đại bàng kia tốc độ mặc dù nhanh hơn, nhưng nó chỉ chở được một người mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.