Ngày hôm sau, sau khi Nhạc Thanh Dao chụp xong, đã là ba giờ chiều, người chụp ảnh đến muộn hơn một giờ, thời gian kéo dài thêm.
Nhạc Thanh Dao thay quần áo và lái xe đến Nhà hát lớn.
"Thực xin lỗi, xin lỗi, cháu đến muộn." Nhạc Thanh Dao chạy tới cửa vội vàng xin lỗi.
"Không sao, vẫn còn kịp." Chu Tuệ Tâm an ủi cô.
"Vào đi." Tiêu Chính Vũ bên cạnh nói.
Ba người vào rạp, Chu Tuệ Tâm mua vé ngồi phía trước, có thể nghe rõ màn trình diễn và nhìn thấy diện mạo của người biểu diễn.
Chu Tuệ Tâm cố ý để Nhạc Thanh Dao ngồi cạnh Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao bị kẹp giữa mẹ con họ.
Sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, đèn ở hàng ghế khán giả mờ đi, chỉ có sân khấu là có đèn.
Trong cảnh đầu tiên của phần mở đầu, một người đàn ông mặc vest đen nhắm mắt chơi piano một cách thâm tình, một người đàn ông khác cầm sáo đứng bên cây đàn piano.
Nhạc Thanh Dao không nhạy cảm với âm nhạc, mặc dù cô cảm thấy hay nhưng bảo cô nói ra hay ở đâu thì cô thực sự không thể nói.
Biểu diễn thứ hai là đàn violon hợp tấu, Chu Tuệ Tâm nói: "Người chơi vĩ cầm đó là bạn học cấp ba của Chính Vũ. Trước đây còn từng đến nhà bác chơi."
Nhạc Thanh Dao nhìn người phụ nữ trên sân khấu mặc một chiếc váy màu đỏ tía đang đắm chìm trong tiếng nhạc, khi nhìn kỹ, cô ấy trông thật sự rất đẹp và tràn đầy khí chất.
Nhạc Thanh Dao trộm liếc nhìn Tiêu Chính Vũ đang chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-vao-hao-mon-ra-khong-duoc/1073697/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.