Người dịch: Hoa Linh
Trên đường rời khỏi trường học, Tây Mạch Mạch liếc nhìn người mặt vẫn luôn bình tĩnh ở bên cạnh, bĩu bĩu môi, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Trình Trình, chúng ta rời đi đột ngột thế này thật sự ổn chứ?”
“Có đột ngột đâu, chị để lại lời nhắn cho anh ấy rồi.”
Tây Mạch Mạch khóe môi giật giật nói: “Trình Trình, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà, chị không thể thỏa mãn em một chút, để em ngắm nhìn bông hoa cao lãnh ở cự ly gần được à?”
“…” Không phải vừa nãy em đã ngắm rồi sao?
Thấy Tây Mạch Mạch tràn đầy vẻ tiếc nuối thất vọng, Trình An mím môi suy nghĩ, nói: “Mạch Mạch, chị biết em rất thất vọng, nhưng dù sao chúng ta cũng không thân quen với người ta, cho nên nếu không phải trong trường hợp cực kỳ cần thiết thì chị không muốn nhận quá nhiều ân tình từ người khác. Đặc biệt chị còn là giáo viên chủ nhiệm của cháu ngoại anh ấy, tầng quan hệ này cũng khá khó xử và nhạy cảm.”
Trước nay ngoài học sinh ra, cô chưa từng có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào khác với phụ huynh học sinh, đối với Trình An mà nói, lúc trước làm phiền anh vài lần là cô đã vượt quá bổn phận của mình khi là một giáo viên rồi.
Nghe cô ấy giải thích như vậy, Tây Mạch Mạch phút chốc liền chuyển sang vẻ mặt “thì ra là vậy”, sự tiếc nuối buồn phiền vừa rồi cũng bị cuốn bay đi hết.
“Thì ra là vậy hả, Trình Trình chị cũng chẳng nói sớm, em còn tưởng…”
Còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-van-gap-duoc-anh/582590/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.