Chuyện đến đột ngột, Trình An chẳng kịp chuẩn bị gì cả, trên đường về, cô không ngừng nhớ lại xem trong tủ lạnh ở nhà còn những gì, nhà có đồ uống gì không, sau đó cô lại nhớ ra nhà hai ngày rồi chưa quét, bàn ghế cũng mấy ngày rồi chưa lau. Nghe Kỷ Nhất Nguyên nói anh ưa sạch sẽ, không biết liệu có…
Nghĩ đến đây, Trình An ho nhẹ một tiếng nhằm che đậy, nói với người bên cạnh: “Hay là… chúng ta ăn ở ngoài đi.”
Tay Thương Tắc nắm vô lăng, quay sang nhìn cô một cái, hỏi: “Ở nhà không tiện sao?”
Trình An nhìn đôi mắt đen trong suốt của anh, yếu ớt nói: “Cũng không phải là… không tiện.”
“Tôi đi du học vài năm, hồi ấy bài vở nhiều, toàn phải ra ngoài quán, mãi sau này phát ngán rồi mới học nấu ăn. Vậy nên nếu không phải trường hợp bắt buộc, thì tôi không thích ăn ở ngoài cho lắm.” Thương Tắc nói.
Trình An chớp chớp mắt, thì ra là vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỷ Nhất Nguyên ngồi ở hàng ghế sau nghe cuộc trò chuyện của họ thì mờ mịt, tìm được cơ hội bèn chen vào: “Cậu ơi, chúng ta đến nhà cô Trình ăn cơm ạ?”
Thương Tắc liếc nhìn gương chiếu hậu, xoay vô lăng, rồi mới thấp giọng đáp: “Ừ.”
Kỷ Nhất Nguyên: “…” Sao cậu lại lạnh nhạt với mình vậy.
Nhà Trình An ở tầng ba, khi ấy để tiện cho việc đi lại, cô không thuê tầng quá cao. Về chuyện này, Tây Mạch Mạch từng hỏi cô sao không thuê một căn hộ chung cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-van-gap-duoc-anh/3483514/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.