Mùa xuân năm 1998, đầu tháng tư.
Một cuộc phỏng vấn cuối cùng Diệp Thanh nhận khi còn sống, ở trong một căn phòng thu âm chật chội nhỏ hẹp.
Sofa vải bông màu xám tràn ngập cảm giác niên đại đặt đối diện nhau, trên đỉnh đầu là đèn cường quang giống như một cái bát chiếu xuống, không bao lâu liền nâng nhiệt độ trong căn phòng thu âm ấy lên vài độ, khiến nó thoạt nhìn khô nóng vô cùng.
Màu sắc sàn nhà cũng là mờ mịt, nhìn không ra chất liệu gì, nhưng lại bóng loáng đến độ phản quang, mơ hồ có thể phản chiếu ra ảnh ngược tổ đạo diễn ở bên cạnh đi lại bận rộn lúc quay hình.
Video này, hiện tại xem lại, chất lượng thô ráp không chịu nổi, sắc điệu cũng thiên về tối, nhưng mà Diệp Thanh ngồi ở đối diện MC, mặc áo lông mềm mại, cả người yên tĩnh đến sáng lên.
Mặt mày giống như bức tranh sơn thủy, vài nét bút không nhẹ không đậm, lại phác hoạ ra nét buồn nào đó gần như sắc bén.
MC là một gương mặt Thiệu Tư chưa từng gặp qua, cô uốn một đầu tóc xoăn, hai chân mặc quần ống loe bắt chéo, tuổi bất quá chỉ hơn hai mươi, trên mặt treo nụ cười tiêu chuẩn, nhìn phía trước nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, anh cảm thấy đối với anh mà nói, thứ gì quan trọng nhất?”
Ánh mắt đầu tiên của Diệp Thanh là nhìn chằm chằm một góc, nửa ngày mới chuyển tầm mắt lên mặt MC, giọng hắn rất đặc sắc, nghe qua liền không quên được.
“… Tình yêu, tự do.”
“Không khí cùng với không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302987/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.