“…”
Bộ dạng Cố Duyên Chu hiện tại —— áo bị Thiệu Tư kéo ra toàn bộ, cổ áo còn lệch.
Chóp mũi hai người gần như dính vào nhau.
Bất luận là hô hấp hay là thở dốc, thậm chí là hương vị trên người đối phương, đều cách thật gần.
Ánh mắt Thiệu Tư dừng ở cạnh đường cong khóe môi đông cứng lại lạnh nhạt của người trước mặt, sau đó câu lời thoại trên miệng liền nghẹn lại.
Ngay từ đầu Âu đạo cho rằng hai người này muốn sửa kịch bản. Có đôi khi quay quay, diễn viên hòa vào nhân vật, sẽ căn cứ tiến hành một ít sửa chữa thích hợp.
Phó đạo diễn đang muốn lên tiếng gọi bọn họ, bị Âu đạo ngăn lại.
Chỉ thấy Âu đạo trịnh trọng từ chỗ ngồi đứng lên, xua tay phân tích: “Cậu tỉ mỉ ngẫm nghĩ một chút, loại im lặng hiện tại… Tôi cảm thấy thực vi diệu.”
Đầu óc phó đạo diễn lơ mơ, nhưng mà đạo diễn nói cái gì thì chính là cái đó, vì thế hắn nắm nắm ót, đứng ở bên cạnh Âu đạo, quan sát chốc lát: “Đây là, có lợi ích gì?”
Âu đạo: “… Tôi cũng không nhìn ra, nhưng đừng vội suy đoán, nhìn tiếp chút nữa xem.”
Nhưng mà, tiếp chút nữa chính là Thiệu Tư xin lỗi nói với bọn họ: “Ngại quá đạo diễn, cháu quên lời.”
Âu đạo mất hết mặt mũi trước mặt phó đạo diễn, ông ném quyển kịch bản cuốn thành một ống trong tay lên trên bàn, giận sôi máu: “Quần tôi cũng cởi rồi mà cậu lại cho tôi…!”
“Âu đạo, đừng nói bậy, ” Cố Duyên Chu từ trên người Thiệu Tư đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302986/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.