Thiệu Tư đột nhiên thấy may mắn, ông thầy khoa diễn xuất hồi đại học cả ngày cứ túm lấy hắn, đặc biệt là ở môn tâm lý học.
“Muốn diễn hay, em nhất định phải nghiền ngẫm được tâm lý mỗi người… rất nhiều người không xem trọng chương trình tâm lý học, bọn họ càng chú trọng lớp diễn xuất… tâm tư giả vờ nhìn không thấu, những biểu hiện giả cố gắng xây dựng ra, rất nhiều thời điểm giả đến mức chính bản thân người đó cũng tin tưởng.”
“Thiệu Tư, em có thiên phú, chỉ là em quá làm biếng, không chịu tốn tâm tư tiếp tục tìm hiểu sâu, quyển «Đồ đằng và cấm kỵ» của Freud này em trở về đọc hết đi, sau đó viết năm nghìn chữ cảm tưởng cho tôi.”
Những lời của thầy giáo lớp diễn xuất, đến nay Thiệu Tư cũng chưa thể quên.
… Đó là ác mộng thời đại học của hắn.
Thiệu Tư có thể dựa vào diễn xuất đi đến tình trạng hôm nay, ngoại trừ thiên phú, một phần rất lớn phải quy công cho người thầy này.
Ngoại trừ việc kêu hắn đọc rất nhiều sách, an bài lớp học huấn luyện cũng đặc biệt đáng sợ.
Có lần, từ lúc bắt đầu học đến tan học, toàn bộ hành trình thầy đều không nói một câu nào, mọi người không rõ lí do ngồi ở phía dưới. Kết quả lúc sắp tan học, ông ấy gọi tên từng người đặt ra câu hỏi, người đầu tiên chính là Thiệu Tư.
“Đừng khẩn trương, tôi tổng cộng chỉ hỏi em một vấn đề. Lúc buổi học được một nửa, bạn học bên cạnh em đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302982/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.