Chu Vệ Bình lão tiên sinh, hơn năm mươi tuổi, nhìn cũng không có vẻ già lắm. Mái tóc hoa râm cố ý nhuộm thành màu đen thùi, ánh mắt thâm thúy, mắt hai mí vừa rộng vừa lớn, lõm xuống, khiến cả khuôn mặt ông đều lập thể lên.
Ông vừa vào cửa, Âu đạo đã dời tầm mắt khỏi cái đồng hồ treo bên tường, nhìn chuẩn thời gian nói: “Mỗi lần ông đều đến sát giờ, không hơn một phút không thiếu một phút, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn.”
Khuỷu tay Chu Vệ Bình vắt áo khoác, cười nói: “Ông cũng không phải vẫn như trước hả… luôn chú ý vặt vãnh, không đến trễ không phải là được rồi sao.”
Âu đạo nói giỡn: “Phải, trong nhà có vợ hiền con thảo đầu giường ấm áp, mới không hiếm lạ ông già như tôi đâu.”
Tất cả mọi người ở đây đều không quen biết Chu lão tiên sinh, ngoại trừ tập thể đứng lên nghênh đón, thì trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Vẫn là Cố Duyên Chu giơ ly rượu lên, ngửa đầu một hơi cạn, giơ giơ đáy ly trống không về phía Chu Vệ Bình, gật đầu nói: “Chào thầy Chu, kính ngưỡng đại danh đã lâu.”
Từ mấy phút đồng hồ trước Thiệu Tư đã bắt đầu baidu search về Chu Vệ Bình, còn hỏi trong nhóm bạn bè xem thầy Chu này có sở thích đặc biệt, tính cách đặc thù gì không, bình thường thích ăn gì.
Hắn đứng ở cạnh Cố Duyên Chu, nhìn Cố Duyên Chu lúc uống rượu hầu kết lăn lộn hai cái, ngay sau đó di động của hắn cũng run hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302981/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.