“Bé con, em có sao không?” Cố Lãng lo lắng đứng một bên đợi cậu bé trước mặt trả lời, nhưng đợi mãi cậu vẫn đứng yên ở đó đôi mắt vô hồn nhìn vào màn đêm.
Hắn tính thử một quẻ liền đoán được chuyện gì xảy ra với gia đình của cậu. Nhóc con này đúng là không khiến người ta bớt lo mà.
Hắn bế cậu vào trong xe rồi kêu tài xế chở cả hai về nhà cũ của cha mẹ hắn.
Nơi đây đã rất lâu không có hơi người, mãi cho đến hôm nay hắn mang một cục bông nhỏ về ngôi nhà chứa đầy hồi ức tươi đẹp này.
Bé con ngoan ngoãn mặc cho hắn dẫn cậu đi đâu thì đi.
Cố Lãng thở dài khụy chân xuống để đối diện với tầm mắt của cậu, đôi mắt bé con trống rỗng không có lấy một chút ánh sáng.
“Du Du, em còn nhớ ai tặng cho em sợi dây chuyền trên cổ không?” Tạ Hoài Du nãy giờ không lên tiếng thế mà nghe tới sợi dây chuyền trên cổ mình lại nhanh chóng phản ứng trở lại vươn hai tay nhỏ nhắn giữ nó thật chặt, đôi mắt hung dữ nhìn hắn như sợ hắn cướp mất món đồ nhỏ của cậu vậy. truyện đam mỹ
Cố Lãng biết mình không nên cười cậu nhưng vẫn là nhịn không được phì cười một tiếng, vỗ vỗ đầu nhóc con trước mặt: “Du Du quên mất anh rồi, là anh đã tặng cho em đó, thật là đau lòng quá đi.”
Tạ Hoài Du nghe vậy mới nhìn thật kĩ hắn, sau đó nhẹ buông hai tay đang nắm chặt mặt dây chuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thoat-khoi-game-giai-do-lai-bi-keo-vao-tro-choi-sinh-ton/3547929/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.