Cả nhóm cũng không nghỉ ngơi được bao lâu thì trời đã sáng, ngày đầu tiên cứ thế qua đi. Tạ Hoài Du đã bàn đến việc vừa tìm kiếm 2 mảnh vỡ còn lại, vừa phục kích người chơi khác.
Họ không thể mãi ở thế bị động được.
Con mồi một khi chấp nhận được việc bản thân là miếng mồi ngon cho kẻ khác thì mãi mãi không thể nào thay đổi được số phận của chính mình.
Khi sáu người vừa ra khỏi rìa cánh rừng một mũi tên nhanh như chớp đã bay đến sát ngang mặt Tạ Hoài Du, thẳng tiến đến cái đầu của người chơi No1 đang đi theo sát sau cậu.
Tạ Hoài Du chuẩn xác bắt được mũi tên trước khi nó ghim vào đầu của người phía sau.
Tay cậu bị chấn đến tê rần, nhưng sự run rẩy trong thâm tâm mới làm cậu thấy hoảng hốt, tuy cậu thừa biết người này sẽ chẳng bao giờ vì một mũi tên như thế giết chết nhưng sợ hãi thì vẫn sợ hãi.
Người kia thấy cậu bắt được mũi tên cũng không ngoài dự tính, gã khởi động đạo cụ không gian giam cầm bọn họ ở giữa mãnh đất trống, từ trong bóng tối bước ra cùng mười mấy người khác.
“Quả nhiên vẫn là để bọn tôi tìm thấy các người đầu tiên. Thật không ngờ một người mới vào trò chơi không bao lâu như cậu lại có thể có đạo cụ được hệ thống đặc biệt biến thành nhiệm vụ như vậy đấy, Tạ Hoài Du.”
Lê Nguyên cà lơ phất phơ đứng đó không coi bọn họ ra gì.
Giọng điệu lạnh như băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thoat-khoi-game-giai-do-lai-bi-keo-vao-tro-choi-sinh-ton/3547907/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.