Diêu Bảo Châu mặt đen lên đi rồi, hai cô gái vẫn còn quấn lấy Lý Thương Mạc muốn chụp ảnh chung, các cô gái mười mấy tuổi chính là như vậy, mình là trung tâm, vô tri nông cạn đến mức tàn khốc.
Lý Thương Mạc cười nói với họ: "Không được, phải đi với bà xã rồi."
"Aiz, không sao, chụp thêm một tấm thôi! Dùng mỹ nam kế là được mà?"
Hai cô gái nhìn về phía Lý Thương Mạc làm nũng, nhưng Lý Thương Mạc nhìn hai gương mặt trẻ trung xinh đẹp trước mắt này, lại bỗng nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, trở nên cực kì thiếu kiên nhẫn.
Loại cảm giác này Lý Thương Mạc rất quen thuộc, những năm gần đây, bị đủ loại gương mặt xinh đẹp và tình dục bao quanh, cũng không phải không muốn dạo chơi nhân gian, phóng túng chính mình, nhưng đến cuối cùng, luôn vào một thời khắc nào đó, bỗng nhiên sinh ra cảm giác chán ghét.
Đối với những gương mặt trẻ trung, xinh đẹp kia.
Đến cuối cùng, anh luôn ý thức được, những gương mặt này nhìn thì không giống nhau, nhưng thuộc về dạng liên miên bất tận. Ai mà không có con mắt, cái mũi, miệng? Như là sản xuất dây chuyền, nguyên một đám máy móc, không có gì khác biệt, không có linh hồn.
Nếu như đơn giản ôm một cơ thể như vậy, anh quả nhiên là không có chút ngại ngùng.
Lý Thương Mạc nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Diêu Bảo Châu ở trong phòng.
Nếu như nói trên đời này thực sự có một cô gái độc nhất vô nhị, đáng để anh dùng cách thức đặc biệt ôm, như vậy chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/1498140/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.