“Thật ra sau khi nghe hết chuyện, nói thật, tớ không thấy cậu không xứng với cậu ấy.”
Trình Tư Nhuế ngồi dậy từ giường, nghiêm túc nhìn Trần Tịch: “Cậu hoàn toàn xứng, cực kỳ xứng, cậu đỉnh nhất, cậu thực sự rất tuyệt, cậu biết không?”
Trần Tịch bị cô ấy chọc cười, mắt hơi cay.
“Cậu thích cậu ấy thế, giữ trong lòng bao năm, không khó chịu sao?”
Trần Tịch nói: “Cậu ấy sẽ không thích tớ.”
“Cậu không thử sao biết? Hồi đó chính cậu cố ý xa cách, không cho cơ hội tiếp tục gần gũi, sao cậu dám chắc cậu ấy không thích cậu? Cậu ấy đã hiểu sâu về cậu chưa? Cậu ấy đã thấy cậu của bây giờ chưa?”
“Thôi.”
Giọng Trình Tư Nhuế bực bội: “Giờ nói mấy cái này cũng vô ích, nhìn về phía trước đi.”
Cô ấy hỏi: “Lát nữa tớ thu dọn đồ về nhà, mai cậu còn đến viện điều dưỡng thăm chú không?”
“Có.”
Trần Tịch gật đầu.
“Vậy đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
Trình Tư Nhuế đi tàu cao tốc sáng sớm, trường cách ga không xa, gần nửa đêm cô ấy mới kéo vali rời ký túc. Trần Tịch rửa mặt xong, tắt đèn leo lên giường, chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Là số của y tá viện điều dưỡng.
Cô nghĩ lại là cần mua gì mang đến, hoặc có việc cần xử lý, nhấc máy như thường lệ.
“Có phải cô Trần không? Tôi là y tá viện điều dưỡng Giang Tân, cô mau đến ngay, chú Trần… chú ấy không qua khỏi rồi.”
“Được… tôi đến ngay… ngay bây giờ.”
Trần Tịch vội cúp máy, đầu óc hỗn loạn, tay run rẩy sờ thang, trèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701940/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.