“Kể hết những chuyện này ra, trong lòng có dễ chịu hơn không?”
Trong ký túc xá nữ của Đại học Y, Trình Tư Nhuế nằm trên giường, nghiêng đầu hỏi Trần Tịch.
Trần Tịch trả lời: “Có.”
“Cậu chắc chắn mai không đến bệnh viện thăm sao?”
“Không thăm.”
Trần Tịch vẫn nhớ lần cuối ở bệnh viện. Có lẽ là khi bị bác sĩ chẩn đoán sai, buổi trưa ngồi trong sảnh chờ vắng vẻ, tối tăm đợi kết quả kiểm tra, từ chối cuộc gọi của Hà Dư Nhiên, nhìn dãy phòng bệnh trước mặt, tưởng tượng nếu mình được chẩn đoán mắc bệnh rồi bất chợt rất muốn gặp lại Lâm Kinh Dã.
Nhưng cậu đã có bạn gái, yêu đương ngọt ngào, chưa từng chia tay, đã gần sáu năm.
Trần Tịch thi đại học tốt, vượt xa điểm chuẩn khoa Y Đại học Bắc Kinh vài chục điểm. Khi điền nguyện vọng, cô từ bỏ giấc mơ khoa Y Bắc Đại, chọn Đại học Y trong thành phố, học chương trình liên thông bảy năm. Sau khi bố qua giai đoạn nguy hiểm, cả nhà theo lời bác sĩ, đưa bố đến viện điều dưỡng ngoại ô, có người chăm sóc chuyên nghiệp.
Sau khai giảng đại học năm nhất, như mọi tân sinh viên, Trần Tịch làm thủ tục nhập học, tham gia quân sự, đi học, không nhắc với ai về hoàn cảnh gia đình.
Cô sắp xếp thời gian kín mít, trong khi bạn cùng phòng tham gia hội sinh viên hay câu lạc bộ, cô đi làm thêm đủ loại công việc, đúng hạn đóng phí cho trung tâm phục hồi, cuối tuần đến viện thăm bố.
Kỳ nghỉ hè sau thi đại học, Trần Tịch kiệt sức, không hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701939/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.