"Ôn Phi hôn tôi."
Một câu nói của Khúc Dĩ Phồn giống như mặt đất nổi sóng, trực tiếp làm Hồ Khải - người vừa mới nằm trên giường nghỉ ngơi kia khiếp sợ ngồi bật dậy: "Mẹ kiếp! Cậu nói cái gì?"
"Quên đi, không nói nữa." Khúc Dĩ Phồn đỡ trán, cuối cùng lại cảm thấy bản thân đi nói chuyện này cho người khác biết có chút ngu ngốc, đây cũng không phải tác phong làm việc của anh, nhưng mà chuyện Ôn Phi hôn anh đã gây ra chấn động không nhỏ với anh, hơn nữa cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì mà anh lại đi hôn trả lại.
Bây giờ, nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, Khúc Dĩ Phồn vẫn cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh.
Hồ Khải ngay lập tức kiềm chế cảm xúc của mình lại, áp chế tất cả sự kinh ngạc cùng sợ hãi còn ngạc nhiên, trấn an Khúc Dĩ Phồn với thần trí không rõ ràng kia: "Đừng nha, dù sao chúng ta cũng là anh em chơi chung từ nhỏ đến lớn mà, cậu gọi cho tôi, khẳng định tín nhiệm tôi đúng không? Không cần cậu phải nói chi tiết đâu, cậu chỉ cần nói cho tôi biết phản ứng của cậu thôi."
Khúc Dĩ Phồn còn lâu mới nói ra chuyện mình hôn đáp trả cô, mà chuyển sang vấn đề khác: "Vì sao em ấy lại muốn hôn tôi?"
Hồ Khải ngơ ngác nhìn không trung, từ sau khi Ôn Phi đến tuổi trưởng thành, Hồ Khải chính là vị Phật tổ mà Khúc Dĩ Phồn đi thỉnh kinh, luôn giúp anh giải quyết các nghi ngờ của bản thân hết lần này đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250572/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.