Ôn Phi cũng chen vào, nhìn thấy một bầy gấu trúc nhỏ màu vàng thu mình ở góc tường. Tình cờ là bên cạnh nơi cô đang đứng, Ôn Phi ghé mặt lại gần, đúng lúc gấu trúc nhỏ nhìn về phía cô.
Cô tức thì: "Oa!"
Con gấu trúc đó vốn là một con gấu con, rất rụt rè nên mới trốn trong góc, bị Ôn Phi dọa sợ đến mức bỏ chạy, mới đi được vài bước đã bị ngã hai lần. Cái thân tròn vo mãi không đứng dậy được, quá đáng yêu khiến Ôn Phi bật cười không ngừng.
Khúc Dĩ Phồn đột nhiên cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Ôn Phi và cậu. Ôn Phi cười đến hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói với Khúc Dĩ Phồn: "Anh xem anh xem đi, nó thật ngốc!"
Khúc Dĩ Phồn giật giật khóe miệng, không biết là ai ngốc nhưng khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Ôn Phi, trong lòng cậu không biết vì sao chợt có một cảm giác kỳ quái. Đôi mắt cô vốn đã to, lúc cười rộ lên nheo lại thành một đường vòng cung xinh đẹp. Khúc Dĩ Phồn đưa tay ra che lại nửa trên gương mặt cô, đẩy người đi ra bên ngoài.
“Làm gì vậy?” Ôn Phi có chút bực bội.
"Làm gì vậy? Vừa rồi có biết bao nhiêu người, bị em làm mất mặt hết rồi." Khúc Dĩ Phồn nói.
Ôn Phi có chút không nói nên lời: "Bọn họ cũng đâu biết em."
“Em cứ quậy thế thì ai chẳng biết em.” Khúc Dĩ Phồn lắc đầu, cuối cùng hai người bọn họ nhìn bò sát một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250522/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.