Ngày hôm sau, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn rời giường từ sáng sớm, hai người cùng đến Thiên An Môn xem kéo quốc kỳ. Người vây xem rất nhiều, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn chen lên trước. Nhìn quốc kỳ chậm rãi lên cao, khi quốc ca vang lên, mọi người chung quanh đồng loạt giơ tay cúi chào.
Quảng trường vốn đang ồn ào tức khắc yên tĩnh. Khúc Dĩ Phồn cũng theo gương những người khác mà cúi chào, ánh mắt nhìn chăm chú vào quốc kỳ. Tựa như quốc kỳ đó là tín ngưỡng của những người này, chỉ cần có tín ngưỡng, tâm sẽ tĩnh lặng.
Ôn Phi không nhìn quốc kỳ mà chỉ chăm chăm nhìn Khúc Dĩ Phồn. Nếu nói quốc kỳ là tín ngưỡng của bọn họ, vậy Khúc Dĩ Phồn chính là tín ngưỡng của cô, nhịp tim của cô chính là nhịp điệu của bài hát. Ôn Phi cảm thấy, chỉ cần tim cô vẫn còn đập thì Khúc Dĩ Phồn vẫn mãi là tín ngưỡng của cô, sẽ không thay đổi.
Sau khi xem kéo quốc kỳ xong, Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi lại đi thăm Cố Cung, dạo quanh đó một vòng rồi tìm một chỗ ăn trưa, sau đó bắt taxi đến sở thú. Chỗ đó không chỉ có động vật mà còn có một thủy cung rất lớn.
Ôn Phi mua vé thủy cung. Cả hai đi loanh quanh trong đó rất lâu. Khúc Dĩ Phồn giới thiệu với Ôn Phi từng cái một, đây là cá gì, bình thường sở thích của chúng ra sao. Khúc Dĩ Phồn nói đến đâu, Ôn Phi lại liếc mắt nhìn nhãn dán giới thiệu ngay bên cạnh tới đó, không sai một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250521/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.