Ba người tạo thành bộ ba đấu địa chủ trên cái bàn nhỏ bên cạnh, âm thanh không lớn. Mỗi khi lão Tam chơi hăng quá sẽ liều mạng ném bài lên bàn, Ôn Phi nhìn thấy cũng muốn bật cười.
Khúc Dĩ Phồn vốn đang ngủ, không biết ai đã hô lên "một đôi hai" nhất thời khiến cậu tỉnh giấc. Khúc Dĩ Phồn liếc nhìn chàng trai kêu ba chữ này. Cậu ta trông bình thường, chẳng có chỗ nào dễ nhìn nhưng cô gái ngồi bên cạnh cậu ta là ngoại lệ.
Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi với nụ cười trên môi. Đôi khi cô cau mày nhìn màu sắc của lá bài trên tay, hơi bối rối không biết nên ra lá bài nào. Ánh mắt của Khúc Dĩ Phồn rất tốt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy lá bài của trên tay Ôn Phi. Cũng không tệ lắm mà, con bé này xoắn xuýt cái sợi len gì thế?
Ôn Phi đang tự hỏi rốt cuộc là mình nên ra bài trấn áp bọn họ hay là theo bài. Như vậy có thể cũng để cho đối phương qua mấy lượt bài khó ra hay không?
Đánh bài là công việc trí óc, Khúc Dĩ Phồn lấy một hạt dưa trên bàn, nheo mắt ném chính xác vào lá bài của Ôn Phi. Ôn Phi sáng mắt lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn Khúc Dĩ Phồn, sau đó mỉm cười đánh lá bài đó ra.
Ba người chơi thêm vài vòng nữa, hai cậu thiếu niên kia đã đói bụng, đến toa tàu số ba mua đồ ăn. Ôn Phi thu bài xong thì nhìn thoáng qua Khúc Dĩ Phồn, đối phương đã cầm sách lên đọc say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250518/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.