Chiếc áo mà Khúc Dĩ Phồn thay ra đã bị cậu vứt vào thùng rác chứ không định cất lại nữa. Ôn Phi thấy cậu đã thay đồ xong lại còn cố bày ra biểu cảm nhẹ nhàng khoan khoái thì bấy giờ mới bật cười khúc khích.
Khúc Dĩ Phồn trừng mắt nhìn cô. Ôn Phi nói: "Muốn đi tàu lửa là anh mà, giờ thì biết phiền rồi chứ gì?"
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy trong lòng khổ mà không nói nên lời. Phải trải nghiệm thực tế mới biết được, hóa ra thực tế khác xa với những gì được chiếu trên TV chẳng hạn mấy mẩu chuyện đẹp xảy ra trên tàu lửa như tìm nhầm chỗ ngồi, đối diện tri kỷ hay một người kéo hành lý vội vàng lướt qua nhau.
Còn thực tế, cậu cảm thấy rằng nếu khuôn mặt của mình là phẫu thuật thẩm mỹ thì chắc chắn bây giờ đã bị biến dạng vì đám đông chen chúc.
Khúc Dĩ Phồn dựa vào đầu giường, lấy ra một cuốn sách từ trong ba lô và bắt đầu đọc. Suốt buổi chiều hai người đều đọc sách. Thỉnh thoảng Ôn Phi sẽ nằm trên bàn viết viết vẽ vẽ, đến đề bài nào không biết thì sẽ đưa cho Khúc Dĩ Phồn xem thử.
Những người đi ngang qua lơ đãng liếc mắt nhìn hai người nhiều hơn chút. Trai xinh gái đẹp, hơn nữa trông có vẻ vẫn còn trẻ tuổi. Khi Khúc Dĩ Phồn giảng bài rất thích trêu đùa Ôn Phi, thỉnh thoảng còn thốt ra "anh trai" thế này thế kia. Mấy người nằm trên giường tầng trên của bọn họ không khỏi cảm thán, ôi, thật là một đôi anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250517/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.