Giang Tiểu Thủy nói: “Vậy Đồng Muội thì sao? Hôm nay không cứu?”
Mắt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Tạm thời Đồng Đồng sẽ không có nguy hiểm, tháitử giải độc cho nàng chứng tỏ tạm thời chưa muốn giết nàng, chỉsợ......”
“Sợ cái gì?”
Đoàn Thịnh trầm mặc, sau đó đứng lên nói: “Về thôi!”
Giang Tiểu Thủy nói: “Ngươi về đi! Ta tiếp tục canh ở đây, ta muốn chịu khổ chung với Đồng Muội.”
Đoàn Thịnh nhìn hắn: “Được, có tin gì lập tức báo cho ta, chú ý an toàn!”
Giang Tiểu Thủy vẫy vẫy tay, “ Biết rồi! Biết rồi! Ngươi mau về đi, sớmkiếm được chìa khóa, Đồng Muội sẽ sớm thoát khỏi bể khổ!”
Đoàn Thịnh nhìn lại căn phòng kia, trong tim như có tảng đá đè nặng trĩu.
Thái tử ngồi trên kiệu mềm tám người khiêng. Điền Khang đi theo bên cạnh.
“Thái tử điện hạ, thích khách tối qua ngài định xử trí thế nào?”
Thái tử lạnh đạm nhìn hắn một cái, rồi nhắm mắt.
Điền Khang liếc thái tử một cái, sau đó nhỏ giọng hiến kế: “Tối quangười của Ngự Vương ám sát thái tử trước mặt mọi người, đây chính là cơhội tốt để diệt trừ Ngự Vương!”
Thái tử rũ mắt xuống, xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt cực kỳ âm hiểm: “Mấy ngày nay sức khỏe phụ hoàng thế nào?”
“Bẩm thái tử, gần đây hoàng thượng ăn kém, tinh thần uể oải.”
“Ừ.” thái tử nhắm mắt không nói nữa.
“Thái tử điện hạ, tối qua thích khách kia trốn trên nóc phòng, có khi nào nàng ta đã nghe được gì hay không?
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/1883713/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.