“Người đâu, đưa thái tử phi về phủ!”
Minh Ngọc Chiếu rũ mắt xuống, giấu tất cả cảm xúc vào trong, cô đơn bước đi.
“Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả bóng lưng nhìn cũng mất hồn!” Giang Tiểu Thủy cảm thán.
Đồng Ca cau mày khẽ lắc đầu: “Tại sao bóng lưng nàng ta nhìn bi thương như vậy?”
Vải kiệu buông xuống, trong nháy mắt, Minh Ngọc Chiếu si tình nhìn ĐoànThịnh, nhưng Đoàn Thịnh đều tập trung vào Đồng Ca, chỉ có Đồng Ca làthấy được cô đơn trong mắt Minh Ngọc Chiếu.
“Đại Đại, chắc mắt muội bị mờ rồi! Nàng ta là thái tử phi, phụ nhân caoquý thứ hai trong thiên hạ, tương lai sẽ là thứ nhất, hưởng hết vinh hoa phú quý của thế gian, nàng ta còn gì mà bi thương chứ!”
“Tầm thường!” Đồng Ca khinh bỉ cho Giang Tiểu Thủy hai chữ, sau đó dời mắt đi.
Lúc này, Đoàn Thịnh tiến lên một bước làm lễ với thái tử: “Thái tử vạn phúc!”
Thái tử làm bộ cười nói: “Hoàng đệ không cần đa lễ!”. Mặc dù thủ đoạnđen tối gì cũng đã dùng hết, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện anh emtình thâm.
“Nếu thái tử không có gì phân phó, thần đệ xin phép đi trước!” Đoàn Thịnh nói.
Thái tử cười dối trá nói: “Huynh đệ ta đã lâu không gặp, hãy tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện chút đi! Tăng tình cảm huynh đệ!”
Nghe thái tử nói vậy, Đồng Ca che miệng nôn khan, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.
“Đồng Đồng/ Đồng Ca/ Đại Đại/, nàng/cô/ muội sao vậy?” ba nam nhân đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/1883710/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.