Đối với người Hoa Quốc mà nói, ngày có ý nghĩa nhất là ngày đầu tiên của năm mới. Nhưng hôm nay đối với Công Tây Hùng và Kiều Lan Phân, ý nghĩa thật sự đến mức lạ thường, dù là ai đi nữa, tự nhiên có thêm một hậu bối gọi mình là cha mẹ, cũng sẽ vô cùng kinh ngạc. Cũng may hai người đều là những người trải đời rồi, cũng không đến mức quá sợ hãi, ngây người một lúc, hai người đồng thời lấy ta hai bao lì xì thật dày đưa cho Tịch Khanh, bởi vì tiền lì xì quá dày nên bao lì xì cũng muốn rách ra rồi.” “Ở nước chúng ta, tuy hai người đồng tính không thể đi đăng ký kết hôn, nhưng nếu hai đứa đã chọn con đường này rồi, vậy thì phải giúp đỡ lẫn nhau,” Công Tây Hùng sâu sắc nói, “Nếu sau này hai đứa có mâu thuẫn gì, hãy nhớ lại quyết tâm và phần tình cảm của ngày hôm nay, đừng phụ trái tim mình.” Ông và vợ đã bầu bạn với nhau vài thập niên rồi, tuy cũng từng có tranh cãi, nhưng cho đến bây giờ ông cũng không nỡ để vợ mình phải buồn rầu, cho nên thấy con mình đã quyết tâm ở bên cạnh một người, người làm cha như ông tuy có chút khó xử, nhưng ông muốn thấy con mình hạnh phúc cả đời, không phải chịu đau khổ trong tình cảm. “Cha yên tâm,” Tịch Khanh cầm tay Công Tây Kiều, “Con sẽ không bao giờ rời xa tiểu Kiều, sẽ bầu bạn cả đời.” Công Tây Kiều cũng nắm lấy tay Tịch Khanh, ngẩng đầu nhìn cha mẹ rồi mỉm cười. Tết âm lịch qua đi, Công Tây Kiều nhận được một kịch bản của đạo diễn Lý, tên là《Vọng Thán》, nhân vật trong kịch bản là một cô nhi, từ nhỏ đã từ nông thôn lên thành phố kiếm sống, đi tìm cha mẹ ruột của mình. Cậu đã trải qua rất nhiều đắng cay, gặp biết bao nhiêu lỗi lầm, kết quả đến chết cũng không biết cha mẹ ruột của mình chính là ông bà chủ. Đây là một bộ điện ảnh bi kịch, miêu tả sự cam chịu và bi ai của một nhân vật, đến chết cũng không hề từ bỏ hi vọng. Nội dung có một phú nhị đại được cha mẹ nuông chiều từ bé, mỗi khi không hài lòng sẽ nháo nhào đòi tự sát, còn cậu thì muốn sống, nhưng cuối cùng lại phải chết. Là người dẫn dắt đoàn đạo diễn của《Quốc nghiệp》, đạo diễn Lý là một đạo diễn rất lợi hại, mỗi bộ phim ông là đạo diễn đều rất cuốn hút người xem, hài kịch có thể khiến người xem cười đến chảy nước mắt, còn bị kịch thi có thể khiến cho người ta cảm thấy khổ sở đến mức không thở nổi. Công Tây Kiều không ngờ đạo diễn Lý lại dám mời anh đến diễn nhân vật đầy bi kịch này, phải biết rằng từ khi anh vào giới đến nay, vai diễn của anh không phải là thần tiên có năng lực thông thiên thì cũng là công tử nho nhã, ngay cả vai thượng sỹ Trịnh trong《Quốc nghiệp》cũng là một vĩ nhân có khả năng phi thường. Ngày khai máy của 《Trang viên màu vàng 3》đã quyết định vào tháng năm, nhưng vì một số vấn đề nên dời lại đến cuối tháng sáu, cho nên Công Tây Kiều cũng không lo sẽ bị trùng lịch. Đạo diện Lý có thể được gọi là đạo diễn tài ba nhất trong nước, cho nên Công Tây Kiều rất nhanh chóng đồng ý với lời mời của đạo diễn Lý. Công ty Sâm Hòa biết Công Tây Kiều nhận bộ phim này cũng rất vui vẻ. Mọi người đều biết các tác phẩm của đạo diễn Lý từ trước đến nay luôn nhận giải cao nhất, vài năm trước có một bộ phim còn từng giành giải Oscar. Là công ty quản lý của Công Tây Kiều, bọn họ chỉ mong Công Tây Kiều có thể giành được nhiều giải danh giá, khiến cho địa vị của Sâm Hòa trong giới càng ngày càng cao. Sâm Hòa vui mừng là thế, nhưng trong lòng biên kịch của《Vọng Thán》thì có chút vướng mắc, không phải ông không tin diễn xuất của Công Tây Kiều, mà là trong mắt ông, Công Tây Kiều là một phú nhị đại từ nhỏ đến lớn chưa nếm mùi đau khổ, thật sự có thể diễn ra được sự khốn khổ, vì hi vọng về một tương lai tươi sáng của nhân vật này sao? Kiểu người cho dù bị ép đến đường cùng nhưng vẫn không muốn từ bỏ cho khát vọng không phải cứ diễn xuất giỏi là có thể diễn được. “Lão Điền, chúng ta cũng từng hợp tác qua vài lần rồi, cứ tin tưởng tôi đi, chắc chắn Công Tây Kiều có thể thổi hồn cho nhân vật này,” Đạo diễn Lý làm sao không nhìn ra sự do dự và hoài nghi của ông bạn già của mình được, “Nếu lúc đó ông cảm thấy không được, dù tôi có đắc tội Tịch thị tôi cũng sẽ đổi cậu ấy, được không?” “Được rồi, ông nói đến mức này rồi mà tôi còn ý kiến ý cò thì có chút không hợp tình hợp lý,” Biên kịch Điền tức giận nói, “Vậy cứ xem thử trước đi.” Còn về chuyện đắc tội Tịch thị, ông có muốn nghĩ cũng không dám. 《Vọng Thán》là cải biên từ một bộ tiểu thuyết, tác giả của tiểu thuyết nguyên tác này tuy đã qua đời, nhưng cũng là một tác giả rất có danh tiếng. Cho nên sau khi biết tiểu thuyết này được cải biên quay thành phim điện ảnh, rất nhiều người dành sự chú ý cho nó. Đương nhiên, sau khi biết Công Tây Kiều là diễn viên chính cho bộ phim này, tâm trạng của giới truyền thông có chút quỷ dị, định nói là Công Tây Kiều không thích hợp với vai diễn này, nhưng lại nhớ lại các vai diễn mà Công Tây Kiều từng đóng trong hai năm nay, bọn họ lại không dám tùy tiện mở miệng, đành phải vụng về đăng báo rằng bọn họ rất mong chờ chứ không dám nói gì nữa. Không thấy mấy lần trước truyền thông nói rằng Công Tây Kiều không thích hợp với vai diễn nào đó, sau đó mặt đều bị vả sưng lên sao? Tuy mấy người ngoài nghề nói rằng phóng viên bọn họ mặt dày, nhưng cũng đâu có nghĩa là bọn họ thích bị tự vả đâu. Đạo diễn Lý có chút bất ngờ với thái độ thân thiện của giới truyền thông, nhưng thật ra người thật sự coi trong diễn xuất của Công Tây Kiều là ông cũng chẳng quan tâm đến cái nhìn của thế giới, mà chỉ chú tâm vào việc quay phim. Lúc quay bộ phim này, ông mang theo dã tâm, muốn đem bộ phim này đánh vào giải Oscar, cho dù không lấy được giải nhưng được đề cử thôi cũng được. Đó cũng là một nguyên nhân khác khiến ông chọn Công Tây Kiều, bởi vì Công Tây Kiều không chỉ có tuổi tác và diện mạo phù hợp với vai diễn này, mà còn rất nổi tiếng ở quốc tế, chút này thôi cũng đủ vượt qua rất nhiều nghệ sĩ cùng thế hệ. Nhưng chuyện khiến cho đạo diễn Lý vui sướng là, sau khi Công Tây Kiều vào đoàn, anh không chỉ đơn thuần là diễn giỏi, mà thật sự làm sống nhân vật Kim Sinh này. Kim Sinh nhẫn nhịn khi bị đồng hương bắt nạt, chết lặng khi bị người khác cười nhạo, đều được Công Tây Kiều diễn vô cùng tinh tế, nếu không phải vì Công Tây Kiều là phú nhị đại, ông thật sự nghi ngờ liệu có phải Công Tây Kiều đã từng trải qua những chuyện đó không. “Tiểu Kiều, cảnh này cậu phải chú ý, nhưng chó đuổi theo cậu là chó đã qua huấn luyện rồi, không nguy hiểm, cậu không cần lo lắng.” Sau đó đạo diễn Lý ra hiệu, ý bảo Công Tây Kiều nắm được cảm xúc rồi thì có thể bắt đầu. Công Tây Kiều mặc bộ chiếc áo sơ mi có phần cũ kỹ đứng giữa bãi cỏ, cái áo sơ mi này tuy cũ nát nhưng được giặt giũ sạch sẽ, giống như chủ nhân của nó vậy, cho dù cuộc sống vất vả nhưng vẫn thẳng lưng mà sống, khiến mọi người nhìn thấy khía cạnh rẳn rỏi của nhân vật. Nhân viên công tác đang dẫn con chó đã được huấn luyện đến, còn Công Tây Kiều thì ngẩng đầu lên nhìn bầu trời chiều, rồi hít sâu một hơi, sau đó ra hiệu OK với đạo diễn Lý. Chạy… Chạy hết sức… Thanh niên chạy trốn thở hổn hển, cỏ dưới chân bị cậu đạp nát, tiếng thở dốc nặng nề như tiếng Cổ Thần, như đang giục cậu không được ngừng chạy, bởi bị nếu dừng lại sẽ bị con chó hung ác vồ lấy. Phía sau là tiếng cười nhạo của đám người đồng hương, còn có cả tiếng nhục mạ, còn cậu thì vẫn nhìn về phía trước, không hề quay đầu lại mà tiếp tục chạy. Phía trước cách đó không xa có một con đường dẫn đến thành phố, cũng là con đường dẫn đến hi vọng của cậu. Sắp đến, sắp đến rồi, trên mặt cậu lộ ra một nụ cười, đột nhiên con chó lớn phía sau vồ lên, đẩy cậu ngã gục xuống đất. Cảnh này được quay xong, đạo diễn Lý không nói gì mà bảo nhân viên công tác mau kéo con chó đi, sau đó để một con chó giả vào thay thế. Vì tránh ảnh hưởng đến mạch cảm xúc của Công Tây Kiều, không ai bước đến quấy rầy anh, chỉ có thư ký trường quay nhỏ giọng bảo tiếp tục quay. Con chó đè trên lưng gầm gừ muốn cắn Kim Sinh, nụ cười trên mặt Kim Sinh dần dần biến mất, tay cậu lần mò trên mặt đất sau đó chạm phải một cục đá. Cậu vội tóm lấy cục đá, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên điên cuồng, như là không còn nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó đè trên lưng nữa, cậu đờ đẫn quay đầu lại, nhìn cái mồm như cái bồn máu đang muốn cắn lên vai mình, bộp một tiếng, cậu đánh lên đầu con chó, con chó ngã lăn ra đất, miệng phát ra tiếng ư hử thống khổ. Tâm lý cậu trở nên bất ổn, cầm cục đá hung hăng đánh lên hai chân trước của con chó, lúc cậu đang định đập tiếp lên đầu nó, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen tuyền của con chó, vì thế tay cầm đá ngừng lại giữa không trung. Ngẩn người một lát, cậu lảo đảo đứng lên, cúi đầu nhìn cổ chân bị chó cắn chảy máu, nhếch miệng muốn cười, nhưng cậu chỉ có thể động khóe miệng được một chút thôi. Ném cục đá trong tay đi, cậu khập khiễng bước về phía con đường kia, chỉ là sơ mi trắng lúc này đã bị bám bẩn, gương mặt được rửa sạch sẽ cũng dính đầy đất. Ánh mắt này là như thế nào nhỉ? Chết lặng, điện cuồng, thoải mái, mong đợi, mấy cảm xúc này tích tụ lại thành một chỗ, biến thành một cảm xúc đầy mâu thuận, cũng định trước kết cục đầy bi kịch trong tương lai của Kim Sinh. Đạo diễn Lý nhìn ánh mắt được quay cận cảnh của Công Tây Kiều trên màn hình theo dõi, cổ họng như bị người ta nhét một đống bông vào, chua xót, nghẹn tức đến khó chịu. Biên kịch Điền ngồi bên cạnh cũng bị diễn xuất của Công Tây Kiều thuyết phục. Những cảnh quay này phản ánh tương lai của Kim Sinh, cho nên rất quan trọng. Công Tây Kiều có thể diễn đến mức này, ông cảm thấy cho dù là người khó tính đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể soi mói được gì. “Được rồi, cắt.” Đạo diễn Lý cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, cười cười với Công Tây Kiều. Ông có cảm giác, lựa chọn Công Tây Kiều làm diễn viên chính cho bộ phim này là quyết định chính xác nhất của ông từ trước đến nay. Đạo diễn Lý vừa bảo kết thúc quay phim, mấy trợ lý của Công Tây Kiều lập tức chạy đến, khoác áo, đưa nước, đưa miếng sưởi ấm cho anh, giống như chỉ hận không thể trang bị đầy đủ tất cả mọi thứ cho Công Tây Kiều. Cũng không trách bọn họ lại để ý như vậy, tháng Giêng ở Đế Đô rất lạnh, bên ngoài chỉ có 3, 4 độ, Công Tây Kiều chỉ mặc một cái áo sơ mi để quay phim như vậy, bọn họ nhìn thôi cũng thấy lạnh chứ đừng nói đến anh sẽ lạnh đến mức nào. “Cám ơn,” Công Tây Kiều mặc chiếc áo dạ thật dày lên người, tay lạnh đến mức đỏ lên bao bọc lấy cốc nước nóng hổi, nhưng anh lại không cảm thấy bỏng tay tí nào. Thật ra, ngoài việc thời tiết có chút khắc nghiệt ngoài ý muốn, tiến độ của đoàn phim cũng rất thuận lợi, cho nên đạo diễn Lý thấy Công Tây Kiều bị đông lạnh như vậy, lập tức hào hứng tuyên bố cảnh quay của ngày hôm nay là xong, ngày mai tiếp tục. Công Tây Kiều cảm kích cười với đạo diễn Lý, quay đầu lại thì phát hiện Tịch Khanh đang lẳng lặng đứng trong làn gió lạnh, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi. Thấy anh phát hiện ra mình, Tịch Khanh ý bảo anh đi thay đồ trước đi, còn hắn sẽ ở trên xe chờ anh. Chờ sau khi Công Tây Kiều rời đi rồi, Tịch Khanh nhịn không được mà đi đến nơi Công Tây Kiều vừa quay. Ở đó ngoài một vài ngọn cỏ bị đạp loạn, những thứ khác đã được nhân viên công tác thu dọn, ngay cả con chó giả cũng đã được nhân viên dọn đi. Tịch Khanh ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ cục đá được Công Tây Kiều cầm qua kia, cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay vào tận đáy lòng hắn. Thay đổ và tẩy trang rất nhanh, Tịch Khanh ngồi đợi trên xe chưa được bao lâu đã thấy Công Tây Kiều vội vàng chạy đến, gương mặt bị khăn quàng che đi phân nửa. “Lạnh quá,” Công Tây Kiều ngồi vào trong xe, sau đó bị hệ thống lò sưởi trong xe thổi cho ửng hồng mặt, nhét tay của mình vào dưới cánh tay của Tịch Khanh, “Đi, về nhà thôi.” Tịch Khanh nghiêng người, làm cho hành động sưởi ấm của Công Tây Kiều thêm thoải mái một chút. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng trở nên ấm áp khó tả. “Vừa rồi lúc em quay, tôi có xem.” “Em diễn thế nào?” “Có chút… đau lòng.” Tịch Khanh im lặng một chút, “Tuy biết đó là giả, nhưng nhìn dáng vẻ của em lúc đó, tôi không nhịn được mà cảm thấy khó chịu, cũng cảm thấy đau lòng.” “Ồ,” Công Tây Kiều vươn tay nhẹ nhàng ấn một cái lên ngực Tịch Khanh, “Nếu biết là giả, vậy anh cũng không cần phải đau lòng, em nào có thảm đến vậy.” Thấy sắc mặt của Tịch Khanh vẫn u sầu như cũ, Công Tây Kiều cười cười chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nhìn kia, tuyết lại rơi rồi.” Tịch Khanh nhìn theo ngón tay anh chỉ, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên lại thấy tuyết đang rơi lả tả xuống, trắng trẻo đáng yêu. Cẩn thận thu lại tầm mắt, Tịch Khanh nhìn thấy ý cười ấm áp trên mặt Công Tây Kiều, nhịn không được mà nghĩ, may mắn là những cái kia đều là giả. Nếu tiểu Kiều thật sự phải chịu đựng những nỗi khổ này, có lẽ hắn sẽ đau lòng không thể chịu nổi, đêm không thể ngủ, chỉ muốn thay Công Tây Kiều chịu nỗi đau đó, trả thù những người đã ức hϊếp anh. Cũng may, tất cả đều là giả. Cảm nhận được bàn tay ấm áo đang bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, Công Tây Kiều thu lại tầm mắt, mỉm cười hôn lên mặt Tịch Khanh một cái. Quá khứ đều là giả dối, chỉ có hiện tại mới là chân thật. -Chính văn hoàn-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]