1 buổi chiều vui vẻ đã kết thúc. Tinh Kiều và Án Chi chào tạm biệt Sung Khi và ra về. Sung Khi quay vào và dọn dẹp bãi chiến trường ngày hôm nay. "Còn thừa nhiều như vậy sao" Cô nhìn những chiếc bánh còn thừa rồi nảy ra 1 ý tưởng. Cô lấy những chiếc bao giấy ra rồi gói những chiếc bánh lại, trang trí thật đẹp rồi đem đi tặng cho từng nhà 1 như là 1 lời chào với những người hàng xóm xung quanh vì cô mới chuyển đến đây.
Lâm Sung Khi:
-....Vâng, đây là quà của mọi người...Vâng vâng, cảm ơn, xin chào ạ!
Sung Khi cúi đầu và ăn nói rất lễ phép, có chút rụt rè nhưng mọi người lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu "Con gái nhà ai mà xinh thế không biết!".
Sung Khi đi vòng quanh 1 lượt, rồi đứng chần trừ ở căn nhà 101. Đây là nhà cuối rồi, lẽ ra là đầu nhưng với 1 số chuyện không hay xảy ra sáng nay khiến Sung Khi không dám bấm chuông. Cô hít 1 hơi thật sâu rồi "Ting tong". Anh chàng đó bước ra, tiến về chỗ cổng rồi mở chúng.
Lâm Sung Khi:
-Ờ, ừm..Chào anh!
Anh gật đầu.
Lâm Sung Khi:
-Anh có biết tôi rồi ha.
Anh chàng:
-Chưa!
Lâm Sung Khi:
-Hả...À, phải rồi trước chúng ta chưa có giới thiệu tên nhỉ, tên tôi là Lâm Sung Khi, mới chuyển đến khu trung cư này. Còn anh là...
Anh chàng:
-Cố Băng Nghiên.
Lâm Sung Khi:
-À, Cố Băng Nghiên...(cô giơ 1 chiếc bánh lên) Đây là bánh tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2924002/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.