Băng Nghiên ngơ ngác nhìn Sung Khi "Nhân viên à? Mình chưa nghĩ đến vấn đề này".
Cố Băng Nghiên:
-Tôi không biết.
Lâm Sung Khi:
-Là người hỗ trợ cho anh á. Một mình anh có cân được hết mọi việc ở đây không?
Cố Băng Nghiên:
-Truyện này...tôi làm được.
Lâm Sung Khi:
-Vậy sao...(ỉu xìu)
Cố Băng Nghiên:
-Có vấn đề gì à?
Lâm Sung Khi:
-Không có gì. Em chỉ đang tìm việc làm thôi mà khó quá không xin được vào chỗ nào hết.
Cố Băng Nghiên:
-Ý cô là cô muốn tôi nhận cô làm nhân viên.
Sung Khi gật đầu lia lịa. Anh suy nghĩ một lúc, đúng là làm chủ quán một mình mà làm hết mọi việc có vẻ hơi khó: Phục vụ, pha chế, dọn dẹp...Nhưng mà anh mở ra cái tiệm này cũng chỉ là tùy hứng nói đúng hơn là theo đam mê, kiếm thứ vui để giết thời gian. Nên anh chỉ muốn làm một mình thôi, thuê nhân viên có phải khoa trương quá không. Với cả anh cũng không phải là người giỏi chỉ đạo hay dễ dàng giao tiếp với người khác "Sung Khi, cô ấy cũng không phải một người quá phiền phức" Vâng suy nghĩ này đã phá tan định kiến của anh cho trước đó.
Cố Băng Nghiên:
-Được tôi nhận cô.
Lâm Sung Khi:
-Thật ư (vui mừng)
Cố Băng Nghiên:
-Ừ. Tuy nhiên mức lương hàng tháng sẽ không đều nhau.
Lâm Sung Khi:
-Tại sao?
Cố Băng Nghiên:
-Số tiền mà tiệm thu nhập được sẽ tỉ lệ thuận với lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923973/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.