Bầu trời bỗng chốc đã đổi màu ngả tối. Chiếc tiệm màu trắng đơn giản của Băng Nghiên giờ lại có thêm màu tím xen kẽ và những bức tranh vẽ tường đẹp đẽ.
Lâm Sung Khi:
-Còn một chỗ này nữa là xong rồi.
Bức tường trống trải bên trong tiệm đang được Sung Khi lắp đầy bằng một nền trời đêm lấp lánh những ngôi sao xung quanh dải ngân hà. Chỉ còn một góc chỗ trống nữa thôi, cô bắc lấy một cái thang và chèo lên. Trên người đeo một chiếc tạp dề dính đầy sơn màu, mái tóc rối được buộc tạm cùng với khay pha đã nhem nhuốc và bút lông cầm trên tay như là một vị họa sĩ thực thụ vậy. Cô cẩn thận, tỉ mỉ đưa nét lên góc tường đó dường như không hề quan tâm đến mọi vật xung quanh. Không biết giờ đã là hoàng hôn, không biết bản thân đã thấm mệt và lấm tấm mồ hôi và không biết phía dưới đang có một người nhìn cô chăm chú. Ánh nắng cuối cùng trong ngày ghé qua cửa tiệm chiếu vào bức tường tuyệt đẹp và cả người tạo ra nó. Băng Nghiên ngồi tạm lên một chiếc thùng sơn nghỉ ngơi, dưới chân anh là đầy rẫy các thùng sơn và đồ nghề khác cho thấy cả hai đã vất vả trang trí từ sáng tới giờ. Anh ngước lên nhìn Sung Khi, khoảnh khắc này lại khiến lòng anh lâng lâng khó tả.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng à. Em muốn sơn lại tiệm được không? Màu trắng như vậy có hơi bị chìm so với đường phố đông đúc đầy sắc màu này.
Cố Băng Nghiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923972/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.