Người mà Sung Khi nhìn thấy thật sự là Băng Nghiên, anh đứng ở hàng ghế cuối cùng cầm trên tay chiếc đèn với ánh sáng màu tím chiếu vào cô. Vào thời khắc cô nhìn thấy anh bất giác mọi phiền toái đều tan biến. Phải anh không nói mình sẽ đến nhưng anh đã đến. Tuy là giây phút cuối cùng anh mới tới nhưng còn hơn là không.
Vừa ra khỏi hội trường Án Chi đã chạy đến ôm lấy cả hai, cô chúc mừng Tinh Kiều đã được gia nhập đội ngũ cùng mình và an ủi Sung Khi.
Diệp Án Chi:
-Đừng buồn nha Sung Khi. Còn có rất nhiều cơ hội phát triển khác cho chúng ta mà.
Sung Khi chỉ cười gượng gật đầu, thấy vậy Tinh Kiều và Án Chi hai tay hai bên kéo khóe miệng của cô lên.
Hoàng Tinh Kiều:
-Đây như này trông thật hơn rồi nè.
Lâm Sung Khi:
-Được rồi, bỏ xuống đi, đau đó.
Ba người lại cười đùa vui vẻ như thường, còn Tuấn Khải đứng đằng sau khó chịu. Anh chỉ đang mong được đi "hẹn hò" với Án Chi thôi
Đinh Tuấn Khải:
-Này Án Chi à. Chúng ta...
Chưa kịp nói dứt câu thì giọng nói quen thuộc chen vào khiến anh lại phải kìm chế cơn tức một lần nữa.
Vương Thế Trân:
-Chúc mừng em nhá, Tinh Kiều. Anh biết chắc là em sẽ được chọn mà.
Anh giơ bó hoa nho nhỏ ra tặng cho Tinh Kiều, một bó hoa nhỏ nhưng được trang trí rất đẹp và hình như chính anh tự làm ra nó thì phải. Nhưng tay cô lại đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923939/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.