Không phải Băng Nghiên tự nhiên lại ghét mùa đông đến vậy...Bởi vì mùa đông định mệnh năm đó anh mới nhận ra rằng mình chẳng còn gì nữa, mất tất cả mọi thứ, không còn ai bên cạnh cũng chẳng thể kết bạn thêm với ai ngoài cô đơn. Băng Nghiên từ đó đã khác rồi, trở thành 1 con người mới nhưng lại là do hoàn cảnh dày vò...thật tội nghiệp. Liệu tuyết lâu ngày có thể tan không, nếu vậy thì thật tốt...hãy tan thật nhanh để anh có thể thoát khỏi sự lạnh lẽo này.
Băng Nghiên bước vào phòng sau khi có điện trở lại, anh nhìn quanh căn phòng bừa bộn rồi tự sắp xếp lại về chỗ cũ. Vô tình đụng trúng chiếc hộp cũ kĩ mà anh cất giấu những tâm tư vào đó. Những tấm ảnh bị rơi ra ngoài, anh ngồi xuống nhặt nó lên rồi lại nhìn chăm chăm vào những tấm hình, anh lại nhớ về những năm tháng ấy nữa rồi...
Anh lướt qua từng bức một mỗi bức đều gợi nhớ cho anh những kỉ niệm chẳng thể nào quên. Có những bức hình chụp khi anh còn rất nhỏ, bên cạnh còn có ba mẹ anh nữa. Quả nhiên hồi bé trông anh rất giống mẹ, rất xinh trai còn có thêm hai cái má phúng phính cute nữa. Cả 3 người trong bức ảnh đều trông thật hạnh phúc đặc biệt là nụ cười hôn nhiên, ngây thơ của anh. Sau đó là những bức hình năm anh lên cấp 2, anh đã cao lớn hơn nhiều rồi nét mặt lại bắt đầu chuyển sang giống bố nhưng đâu đó vẫn còn sự trong sáng, hiền dịu của mẹ. Nụ cười ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923936/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.