"Nói thật, khi mẹ Sở Miên đưa một chiếc thẻ ngân hàng qua, tôi thật sự nghi ngờ là dì ấy muốn cho Vu Nhiên đi xem đầu óc." Thôi Hà thấy hết thảy nói như thế.
【Misaki】: Thực tế thì sao? "Cho cậu năm trăm vạn, rời khỏi con trai tôi"?
【 Khúc hát của cá voi.】: Mẹ cậu ta nói là cho bọn họ tiền tiêu vặt Giáng Sinh.
【Misaki】: ( ⊙o⊙) Vậy không phải không tồi sao.
【 Khúc hát của cá voi.】: Ai biết được.
Tâm tư của mẹ vẫn luôn cần phải đoán, ngay cả Sở Miên cũng không hiểu được Diệp Chi Hàm có thái độ gì với việc hắn cùng nam sinh yêu đương. Không nhìn ra được mẹ hờ hững hay bất mãn với Vu Nhiên, vẫn là ngoài mặt ưu nhã hiền hòa, đưa từng người bọn họ về nhà. Khi ở một mình với mẹ, Sở Miên đeo tai nghe lên nhắm mắt tạm nghỉ, mượn cớ này từ chối tất cả câu hỏi của Diệp Chi Hàm, dù sao mẹ cũng lập tức phải về Thụy Sĩ đến năm mới, không rảnh nhọc lòng việc ở trường học của hắn.
"Về sau mẹ đừng để giáo viên báo cáo tình huống của con nữa, giống như mỗi ngày đều âm thầm bị người giám sát." Sở Miên lười biếng nói.
Diệp Chi Hàm nói: "Mẹ không còn đường khác để hiểu được cuộc sống của con."
"Mẹ không cần hiểu đâu, mẹ chỉ cần biết hiện tại con thật sự rất vui vẻ là được." Giọng Sở Miên thành thật, "Tóm lại, con cũng đề nghị mẹ cứ tùy ý đi, hà tất phải coi việc "quan tâm con trai mình"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-cham-la-chay/2239026/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.