Chương trước
Chương sau
Vu Nhiên sống mười sáu năm, chưa bao giờ vênh váo đắc ý giống như bây giờ.

Có thể được người mình thích bao dung, được người thân thiết bên người chúc phúc, loại cảm giác thỏa mãn này sẽ làm mỗi một giây sinh hoạt thường ngày của cậu đều trôi chảy vui vẻ. Cậu chờ mong Sở Miên sẽ xuất hiện trong mơ mỗi đêm, sáng sớm tỉnh ngủ thì mở mắt ra sẽ có động lực đi học mạnh mẽ.

"Lục Tử Nghiêu lần trước nói cậu "thật có phúc"." Vu Nhiên nhớ lại, "Tớ đây chính là có hỉ!"

Vu Nhiên nói chuyện bình thường không biết khống chế âm lượng, bị các bạn học xung quanh nghe rõ ràng, bọn họ sẽ cố ý kinh ngạc hỏi: "Cái gì, Sở Miên có hỉ làm cha?"

Trước kia mọi người trêu chọc hai người bọn họ chỉ là do không khí tự nhiên hình thành trong lớp, dù sao lời nói việc làm khiến người ta mơ hồ không xác định của hai nam sinh này nhiều không kể xiết. Hiện giờ cũng không cần phải ồn ào, quan hệ giữa bọn họ ván đã đóng thuyền, hơn nữa trong lớp cũng có sự tồn tại của Lục Tử Nghiêu công khai comeout, mọi người đã không còn kinh sợ đồng tính luyến ái.

Tuần này lại đổi chỗ ngồi, Vu Nhiên chọn ngồi bên cạnh Sở Miên, sát vào vách tường, phù hợp để tranh thủ thời gian lúc đi học. Cậu thường xuyên gối lên vai Sở Miên, nhìn lén bàn trước xem video trên di động, cùng Dạ Hi xem hai tập phim 《Những người thừa kế》đang nổi gần đây. Cậu cảm thấy phim Hàn không thú vị, bèn điều chỉnh tầm mắt xem 《Bố ơi mình đi đâu thế 》 cùng Thôi Hà.

Thôi Hà còn đang chăm chú xem, cảm thán một câu: "Bạn nhỏ Trương Thiên Thiên thật lợi hại, mới năm tuổi đã dùng được từ "rõ ràng" đặt câu."

Vu Nhiên cầm một tờ bài tập múa may với cô, cũng đặt một câu: "Cô mau nhìn em, rõ ràng là cô chấm sai điểm rồi!"

Thôi Hà quay đầu trừng cậu: "Trừ sáu mươi, cút!"

Còn che kín màn hình di động, không cho cậu xem nữa.

Vu Nhiên đành phải thu mắt lại, vừa định nói chuyện với Sở Miên thì phát hiện đối phương đang cúi đầu xem di động, vẻ mặt nghiêm túc.

"Làm sao vậy?"

Sở Miên chậm rãi lắc đầu, chờ đến lúc tan học thì rời khỏi phòng học, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại.

Bình thường thì chỉ có những ngày đặc biệt, cha mới có thể chủ động liên lạc với hắn, quan tâm tới tình trạng thân thể lẫn nhau một chút. Hai người tuy rằng không nói nhiều, nhưng khi nói chuyện thì thái độ đều rất chân thành, không cố tình giấu diếm cái gì.

Vì thế, khi Sở Dự chính miệng hỏi hắn có phải đang yêu đương ở trường học hay không, Sở Miên chỉ chần chừ vài giây, sau đó rầu rĩ "Vâng" một tiếng.

Sở Dự không có bất kỳ ý kiến gì với việc này, cũng chưa từng hỏi về tình huống đối tượng của hắn, chỉ dặn dò hắn phải hiểu được đúng mực. Sở Miên vâng dạ có lệ, trong lòng sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, cha giống như cho rằng hắn quan trọng việc hưởng lạc, nhưng trên thực tế chính là không hiểu hắn.

Sở Miên hỏi: "Là mẹ nói cho cha?"

"Ừ. Mẹ con sau khi biết tin từ trường học vẫn luôn chờ con chủ động nói, nhưng con không để ý đến cô ấy." Sở Dự cười cười, "Con cho mẹ con mặt mũi xem, không thì cha lại phải đi dỗ cô ấy, cũng thật là thêm việc cho cha."

"Dù sao cha cũng vui." Sở Miên nói, "Còn nữa, con quên hỏi, hai người rốt cuộc tính toán khi nào lại..."

Sở Dự lên tiếng ngắt lời hắn: "Quên việc kia đi, Sở Miên. Suy xét đến rất nhiều nhân tố, trong đó quan trọng nhất chính là cảm xúc của con. Con không hy vọng trong nhà có thành viên mới, cho nên chúng ta cũng sẽ duy trì hiện trạng."

Tiếng chuông vào học vang lên, Sở Miên không có thời gian nhiều lời, chỉ vội vàng hỏi: "Cha có biết vì sao con không hy vọng không?"

Sở Dự không trả lời, yên lặng lắng nghe.

"Hai người vẫn luôn là một cặp vợ chồng thắm thiết, cũng vẫn luôn là một cặp cha mẹ thất trách." Sở Miên một bên giơ điện thoại một bên về phòng học, "Dù con có em trai hay em gái, con cũng không tin hai người sẽ thật sự tự mình chăm sóc nó, hẳn sẽ trực tiếp ném cho bảo mẫu đi. Cảm giác giống như... giống chơi thay trò chơi, hai người không uổng bất kỳ tinh lực gì, lại có thể "bồi dưỡng" một tài khoản ưu tú."

Sở Miên ngừng ở cửa phòng học, tiếp tục nói: "Nhưng dù có bồi dưỡng thành công, hai người cũng không hiểu thao tác như thế nào. Nếu nói hai người thích ngồi mát ăn bát vàng, thì không bằng nói hai người phù hợp với phần mềm hỗ trợ hơn."

Hô hấp của Sở Dự bên điện thoại vừa nặng nề vừa thong thả, ông chưa bao giờ nghe thấy con trai nói nhiều với mình như vậy, vẫn dùng ngữ khí bâng quơ nhẹ nhàng thể hiện bất mãn, điều này khiến ông bất ngờ, cũng bởi vậy mà sinh ra hứng thú.

Ông hỏi Sở Miên: "Tại sao ở nhà không nói với chúng ta những lời này?"

"Không cần, kỳ thật hiện tại cũng vậy." Sở Miên nói một câu cuối cùng, "Nhưng nói ra thì con sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

Sở Dự yên lặng vài giây: "Ừm."

Sở Miên ngắt điện thoại, mặt vô cảm quay về chỗ ngồi. Vu Nhiên lập tức níu cánh tay hắn, ngó lại gần hỏi: "Có phải có ai chọc cậu không vui không, để tớ giúp cậu hết giận."

Khóe môi Sở Miên cong lên một chút, xoa nhẹ lên tóc cậu: "Không có việc gì, gọi điện thoại với cha tớ thôi."

"Ồ, vậy thì quên đi." Vu Nhiên biết Sở Miên trước nay tương đối lễ phép với trưởng bối, như vậy bản thân cũng nên học tập hắn.

Nhưng cậu không nghĩ tới Sở Miên nói: "Cha tớ biết tớ yêu đương ở trường học."

"Hả? Vậy có trừng phạt gì không?" Vu Nhiên đã nghe nói tính cách cha mẹ Sở Miên đều tương đối cứng rắn từ sớm,"Sẽ, sẽ không – "

Sở Miên muốn nói "Sẽ không làm cho chúng ta chia tay" để xóa bỏ băn khoăn của cậu, kết quả Vu Nhiên lại lo lắng một sự kiện khác: "Sẽ không giết tớ chứ?"

"... Bọn họ không có năng lực kia."

"Vậy bọn họ có thể tìm người..." Vu Nhiên ghé sát bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi, "làm bẩn tớ không?"

Sở Miên dùng sức đẩy đầu đang miên man suy nghĩ của Vu Nhiên, nói cho cậu: "Không đâu, cho dù có trừng phạt gì cũng là với tớ, không liên quan đến cậu."

Trong đầu Vu Nhiên lập tức hiện ra các hình cụ linh tinh như roi, còng tay, nhất thời cảm thấy thương xót, tình nguyện bản thân thay hắn chịu đựng loại khổ sở này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Nhiên vẫn là suy nghĩ biện pháp: "Như vậy đi, vì an toàn của cậu, cậu về nhà có thể nói cậu đã chia tay, để cha mẹ an tâm."

"Bọn họ vốn dĩ sẽ không lo lắng tớ."

Sở Miên cười một chút, cúi đầu cầm cổ tay mảnh khảnh của Vu Nhiên, ngón tay vuốt ve khớp xương nhô lên của cậu: "Hơn nữa, nếu đã công khai thì không cần giấu diếm với bất kỳ người nào, tớ không muốn chỉ hoàn thành một nửa một quyết định."

Vu Nhiên rút tay lại, rồi lại đưa qua, cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau. Phương thức nắm tay này là cậu thấy trên mạng, tuy rằng năm ngón tay bị đối phương kẹp rất không thoải mái, nhưng như vậy đúng là càng bền chặt.

Bền chặt đủ để quen thuộc.

Sở Miên nhìn mười ngón tay hai người giao nhau, hai mắt nhu hòa giống như hồ nước trong veo, thần trí hơi mất tập trung, bỗng nhiên mấy ngón tay chợt đau đớn.

Vu Nhiên cắn chặt răng dùng sức kẹp chặt ngón tay, Sở Miên bị cậu kẹp đến đau, nhíu mày hỏi cậu làm gì vậy.

"Tử Vi chính là bị tra tấn như vậy..." Vu Nhiên dùng sức xong, mệt mỏi buông tay thở dài, "Ai u, Tử Vi đúng là không dễ dàng."

Sở Miên nghĩ thầm "Tớ cũng rất không dễ dàng", cam tâm tình nguyện nói chuyện yêu đương với một cậu bạn trai ngu ngốc tư duy lạng lách không nói, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng cậu ta đánh lén chính mình.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn xoa xoa khớp xương giúp Vu Nhiên, giảm bớt cơn đau đớn vừa rồi.

Từ lúc bắt đầu mùa đông tới nay, phương Bắc liên tục có sương mù, đài khí tượng Dung Cảng đã tuyên bố tín hiệu báo động màu vàng. Sáng sớm mỗi ngày đều có sương mù xám xịt bao phủ trước con đường, số lần đến trễ của đám học sinh càng ngày càng nhiều, khiến cho trường học quan tâm.

"Phắc, những trường khác bởi vì sương mù mà không cần phải đi học, cho nghỉ tuần này, còn chúng ta thì sao?" Phương Chiêu tháo khẩu trang xuống, "Ban giám hiệu trường chúng ta tự mình đi kiểm tra! Thì ra chúng ta là máy lọc không khí hình người à? Lớp trưởng, cậu kiến nghị với giáo viên đi." Hướng Tuyết Hoa bất đắc dĩ buông tay: "Đành phải chịu thôi, học kỳ này chúng ta có hội khảo hai môn, vốn dĩ giờ dạy học đã không đủ, nghỉ thì không bổ sung được đâu."

"Hội khảo chỉ cần qua là được đi, tại sao trường học không để tất cả chúng ta đều là A? Chẳng may chúng ta trúng độc vì ô nhiễm không khí, không phải sẽ không có ai đi thi sao!"

Vu Nhiên ghé vào bàn ngủ một giấc, một lát sau tỉnh dậy, nói: "Tao cũng muốn nghỉ."

Người khác đều chỉ là nghĩ xong oán giận vài câu, Vu Nhiên lại dùng thời gian trong lớp suy nghĩ ra biện pháp: "Như này đi, tất cả lớp thực nghiệm chúng ta ngày mai không tới trường, trường học nhất định sẽ xem trọng."

Đề nghị của cậu rất nhanh đã được những người bạn cũng không muốn đi học khác hưởng ứng, bọn họ lại kêu gọi những người khác, kích động rất nhiều bạn học lựa chọn trốn học.

Nhưng chuyện này không bao lâu đã truyền tới tai giáo viên. Bạch Ngọc Châu vào phòng học bèn hạ lệnh đóng cửa trước sau, sau đó vẻ mặt nghiêm khắc mắng bọn họ: "Các em tùy hứng làm loạn như vậy, có nghĩ đến người khác không? Có nghĩ tới chủ nhiệm lớp như tôi sẽ bị các em làm liên lụy không?"

Phía dưới có người hậm hực xin lỗi.

"Hơn nữa, nếu tất cả các em đều trốn học thì giáo viên chúng tôi phải làm sao bây giờ?" Bạch Ngọc Châu phẫn nộ gõ lên bàn một cái, "Chúng tôi cũng không phải là muốn đi làm!"

Mọi người bừng tỉnh, thì ra nguyên nhân cô Bạch nổi giận là cái này.

Nắm tay cô đặt lên miệng họ khan hai tiếng, nói: "Hai ngày nay sẽ có chủ nhiệm tới kiểm tra bên ngoài hàng hiên các lớp, khụ... Bọn họ nhất định sẽ dừng lại nghe một chút... Khụ! Đến lúc đó các em hãy thể hiện, hiểu ý tôi chứ?"

Cô nói xong, cả lớp yên lặng vài giây, sau đó không biết ai bắt đầu ho khan, những người khác lập tức phản ứng lại, cũng cố ý ho khan theo.

Mọi người hạ quyết tâm, để nhóm lãnh đạo nghe một chút xem thời tiết sương mù tàn phá những đóa hoa của tổ quốc như thế nào.

Tiết tiếng Anh, cô trò đều thất thần, chờ ban giám hiệu tới tuần tra. Vu Nhiên ngồi sát tường ở bàn cuối, giơ tay là có thể đụng tới cửa sau, vì thế phụ trách quan sát tình huống qua cửa kính thủy tinh trong suốt.

Chờ cậu ho khan một tiếng, cả lớp bèn biết là chủ nhiệm tới, rất nhiều người lớn giọng đóng kịch theo.

Cửa sổ đóng chặt, Vu Nhiên lo lắng ban giám hiệu nghe không rõ ràng. Đáy mắt thoáng nhìn thấy người đàn ông kia sắp đi tới đây, cậu quyết đoán kéo cửa sau phòng học ra, kịch liệt ho khan với bên ngoài.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ, huệ - "

Cậu khụ đến tê tâm liệt phế, còn không quên tranh thủ thời cơ thỏa đáng mà nôn khan một tiếng. Khi lãnh đạo đi qua phòng học lớp A1, nghe thấy tiếng động to rõ như vậy đều theo bản năng lui ra sau nửa bước.

Vu Nhiên đỡ khung cửa, giả bộ suy yếu, hơn nửa thân mình đã thò ra ngoài cửa. Nhân lúc chủ nhiệm còn đang hoảng sợ quan sát tình huống của cậu, cậu vội vàng móc một tờ khăn giấy ra che miệng lại: "Khụ khụ - "

Sau dó cậu buông tay, chậm rãi mở giấy trong tay ra, ở giữa thế mà đỏ tươi một mảng.

Vu Nhiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, vừa mới cùng lãnh đạo ngoài hàng hiên liếc nhau một cái đã bị Sở Miên nắm cổ áo túm lại.

Rất nhanh, chủ nhiệm đã đi từ cửa chính vào, quan tâm nhìn phía sau phòng học, hỏi Bạch Ngọc Châu: "Học sinh lớp cô làm sao vậy, thân thể không tốt?"

Bạch Ngọc Châu biết Vu Nhiên sơ hở quá nhiều, không dám để chủ nhiệm nhìn nhiều, vội vàng nói: "À, bọn họ gần đây có bệnh, không phải do trời sương mù quá mức nghiêm trọng sao, đi đi lại lại trong trường có khả năng bị nhiễm từ đâu đó."

Sắc mặt chủ nhiệm nghiêm trọng, tặc lưỡi: "Này không thể được rồi, thân thể học sinh quan trọng, nếu xảy ra vấn đề gì thì chúng ta cũng không chịu nổi trách nhiệm."

Ông đứng tại chỗ suy tư cái gì, chợt nhớ ra không thể làm chậm trễ tiết học bèn xoay người rời đi.

Sau khi lãnh đạo rời khỏi tầng lầu, Bạch Ngọc Châu thở phào nhẹ nhõm, buông giáo án, duỗi tay chỉ chỉ Vu Nhiên: "Em đấy, diễn trò cũng quá mức, tờ khăn giấy kia em tô cái gì? Bút lông đỏ?"

Vu Nhiên đắc ý giơ tay đong đưa tờ giấy, màu đỏ ở giữa có độ bão hòa rất cao, so với máu tươi chân chính thì khác biệt rất lớn.

"Sở Miên em cũng không ngăn cản Vu Nhiên, vẽ bậy cái gì."

"Em có ngăn." Sở Miên lúc này lựa chọn phân rõ giới hạn với Vu Nhiên, "Cậu ấy vốn dĩ tính dùng bút đỏ viết chữ "sương mù", nhưng viết không nổi chữ "mù" nên mới vẽ loạn."

(*) Khói mù đây: 霾 =))))))),mà chữ sương (雾) cũng lắm nét =)))) "Này, sao cậu lại nói cái này!" Vu Nhiên ném tờ giấy xuống, không màng đến tiếng cười vang của các bạn học, vội vàng che miệng hắn.

Trong phòng học sáng trưng vô cùng náo nhiệt, mà ngoài cửa sổ vẫn lạnh lẽo đìu hiu như cũ, không khí xám xịt đến mức khó có thể nhìn ra các công trình kiến trúc cùng đường phố.

Khẩu trang ở quầy bán quà vặt của Thành Tuấn đều hết sạch, mọi người nếu muốn ra ngoài cửa thì chỉ có biện pháp che mũi miệng. Sau khi tan học buổi tối, Vu Nhiên cũng chịu đựng không nói chuyện với Sở Miên, vừa đi đường vừa nhắn tin QQ.

【Sói đội lốt chó 】: Sở Miên, có phải có câu là ngắm người trong sương không?

【. 】: Ngắm hoa trong sương.

【 Sói đội lốt chó 】: Phải phải, đều giống nhau cả! Cậu chính là hoa!

【. 】:......

【Ném anh Nhất Châm Linh 】: Thật ghê tởm, Vu Nhiên! Cút! Đừng có show ân ái!

【Misaki】: Mời các cậu nói chuyện riêng.

【 Khúc hát của cá voi.】: Các cậu đừng nói nữa, sương mù dày đặc như vậy, tôi liếc mắt một cái vẫn có thể thấy Vu Nhiên.

【 Sói đội lốt chó 】: He he, anh đây chính là tỏa sáng trong sương mù!

【 Khúc hát của cá voi.】: Sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù ngu ngốc sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù sương mù

Vì an toàn, người đi theo nhóm trong thời tiết sương mù ngày càng nhiều. Thôi Hà đi phía sau bọn họ lên QQ tám chuyện, lơ đãng liếc mắt qua một cái xe bên đường, theo bản năng cất tiếng gọi Sở Miên: "Này, chiếc Maserati kia có phải mẹ cậu không?"

Bước chân Sở Miên chậm lại, lắc đầu nói: "Không biết, tôi chỉ thấy xe khác của bà ấy."

Nhưng trực giác nữ sinh vẫn luôn chuẩn hơn mình, hắn còn chưa đi được mười mét, chiếc xe kia bèn chậm rãi đi theo hắn, ngừng ở giao lộ.

Vu Nhiên thấy Sở Miên không đi nên cũng đứng bất động, chỉ là còn nắm tay hắn.

Tài xế xuống xe, giúp Diệp Chi Hàm kéo cửa xe, người phụ nữ vóc người uyển chuyển quấn chặt áo khoác trên đường, sải bước đến chỗ Sở Miên. Cô đeo kính râm, trên khẩu trang có lọc khí, vừa nhìn thì thấy rất giống mặt nạ phòng độc bảo hộ.

Đôi mắt sau kính râm chú ý tới nam sinh đang tay trong tay với Sở Miên trước, sau đó lại chuyển dời đến trên người Thôi Hà.

"Đã lâu không gặp dì ạ." Thôi Hà chủ động chào hỏi.

Diệp Chi Hàm hơi gật đầu, lại nhìn về phía con trai mình lần nữa.

Vu Nhiên nhỏ giọng hỏi Sở Miên: "Tớ nên chào hỏi không? Nên gọi mẹ cậu là gì?"

"Không cần, cậu làm bộ nhìn không thấy bà ấy là được."

"Được..." Vu Nhiên lập tức nhìn chằm chằm mặt đất.

Diệp Chi Hàm tháo kính râm xuống, nhìn về phía Sở Miên, nói: "Để đưa mấy đứa về nhà."

"Mấy đứa" khiến Sở Miên nổi lên cảnh giác, hắn còn chưa kịp nghĩ ra từ đáp lại, Diệp Chi Hàm lại nhìn nam sinh bên cạnh Sở Miên, lên tiếng: "Không giới thiệu một chút sao?"

Sở Miên: "Cậu ấy là – "

"Bạn học Sở Miên, đưa tớ tới đây là được, cảm ơn cậu."

Giọng Vu Nhiên đầy nhịp điệu, cậu chủ động buông Sở Miên ra, đôi tay sờ soạng cái gì đó ở không trung. Không chỉ như vậy, hai mắt cậu còn mất tiêu cự, con ngươi rời rạc nhìn xuống.

Cậu chậm rãi bước đi, bàn tay thử duỗi lên trước một tấc, sau khi đụng phải áo khoác của Diệp Chi Hàm, cậu còn giả vờ giả vịt xin lỗi: "Ai nha, rất xin lỗi, cháu không nhìn thấy nơi này có người."

Diệp Chi Hàm nheo mắt lại.

Sở Miên xấu hổ bước lên trước hai bước, ôm bả vai Vu Nhiên, hạ giọng: "Không phải loại giả bộ không thấy này."

"Đm, vậy thì có thể giả thế nào được, mẹ cậu là người sống, vóc dáng lớn như vậy ở trước mắt tớ." Vu Nhiên vẫn duy trì hai mắt thất thần như cũ, "Không có việc gì, tớ cảm thấy như bây giờ khá tốt, có thể tạo cho cậu hình tượng nhiệt tình giúp đỡ bạn học trước mặt mẹ cậu."

"Thôi bỏ đi."

Sở Miên đơn giản từ bỏ việc lấy cớ, ôm Vu Nhiên đi đến trước mặt Diệp Chi Hàm, tháo khẩu trang xuống.

Trong mắt hắn chứa tia sáng bén nhọn, trịnh trọng nói với mẹ: "Cậu ấy là Vu Nhiên, là bạn trai -"

Lời này còn chưa nói xong, Vu Nhiên đã trực tiếp kéo khẩu trang lên che cho hắn, nhắc nhở: "Thời tiết này đừng há miệng nói chuyện."

"Chỉ một câu thôi."

"Vậy cũng không được, giọng bị khàn thì làm sao bây giờ." Vu Nhiên trách cứ, "Yết hầu của cậu chính là được thiên sứ hôn qua!"

Khóe môi Sở Miên nhếch lên, cách khẩu trang nói: "Vậy cậu tự giới thiệu với mẹ tớ đi."

"Được." Vu Nhiên quay đầu, nhìn về phía Diệp Chi Hàm.

Cậu kiên định nói: "Chào dì ạ, cháu là kỵ sĩ của Sở Miên."

- ------------------

Một chiếc status của tác giả:

Mọi người đều biết, ý tứ của kỵ sĩ chính là cưỡi trên người công chúa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.