Chương trước
Chương sau
Đó là thần quang cao phẩm sáng ngời.

Trong nháy mắt nó xuất hiện thì chấn động kịch liệt chưa từng có, chẳng những Mộ Hàn lập tức cảm ứng được, cho dù là Tiêu Tố Ảnh cũng phát giác.

Đạt được "Thái Tiêu Thần Thạch" thì Tiêu Tố Ảnh cũng không có rời khỏi Vô Cực Thiên Cung, nàng mang tâm thần tiếp tục quan sát thần quang. Hiện tại nàng không thể bắt được thần quang thứ hai nhưng tâm thần cảm ứng không có nhạt nhòa.

- Bắt lấy nó!

Tiêu Tố Ảnh không chút do dự kêu lên tiếng.

Mộ Hàn cũng không có chút trì hoãn nào, tay phải như thiểm điện vươn vào mây mù, một tay cầm lấy đạo thần quang này. Ngay sau đó chân nguyên màu tím tuôn ra, đoạn tuyệt liên hệ của thần quang và chung quanh. Sau khi Mộ Hàn rút tay về thì thần quang này vẫn chấn động mạnh mẽ.

- Mộ sư đệ, nhanh hấp thu, thần quang này có bảo vật không kém gì Thái Tiêu Thần Thạch đâu.

Tâm thần không ngừng rút vào trong người, Tiêu Tố Ảnh nhìn thần quang trong tay phải Mộ Hàn thì thở ra một hơi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng cũng hiện ra thần sắc chờ mong.

Ở trong Vô Cực Thiên Cung bảy ngày, Tiêu Tố Ảnh với thần quang chấn động mạnh yếu đã có phán đoán mơ hồ, cũng không chính xác. Nhưng mà thần quang của Mộ Hàn vừa rồi lao ra ngoài thì Tiêu Tố Ảnh phán đoán trở nên rõ ràng hơn, bởi vì thần quang này chấn động quá mạnh.

- Tốt!

Mộ Hàn cười mỉm gật đầu.

Đối với Mộ Hàn mà nói đạo thần quang này vượt xa dự kiến của hắn nhiều, cách tám tiếng đồng hồ không có xuất hiện thần quang cao phẩm, vừa xuất hiện đã dẫn phát chấn động mạnh như vậy.

Có lẽ thần quang phẩm chất phân thành bốn tầng mới đúng, mà thần quang vừa rồi chính là siêu phẩm thần quang vượt xa cao phẩm thần quang.

Một lát sau Mộ Hàn đã thu liễm nụ cười.

Chân nguyên bao lại, đạo thần quang này nhanh chóng bị kéo vào trong tay, trong thời gian ngắn nó đã bị hấp thu vào trong "Tử Hư Thần Cung" .

Thiên Anh há miệng hút đạo thần quang này vào trong bụng.

Mộ Hàn tĩnh hạ tâm thần và không có vận chuyển công pháp, từng sợi khí tức màu trắng từ thần quang bay ra ngoài, nó tương dung với chân nguyên, tiếp theo không ngừng lưu chuyển như chân nguyên và kích thích tâm cung. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi trong người Mộ Hàn nhiễm pải khí tức màu trắng này.

Giờ khắc này Mộ Hàn mơ hồ hiểu được.

Sở dĩ hấp thu một đạo thần quang thì không thể hấp thu thần quang thứ hai chính là bởi vì thần quang này dung nhập vào trong chân nguyên, thần quang sẽ sinh ra lực bài xích, hơn nữa thần quang này rất có thể không bị công pháp võ đạo ảnh hưởng.

Nghĩ tới đây thì Mộ Hàn nhịn không được thử vận chuyển "Thái Hư Động Thần Quyết" .

- Xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt sau đó trong lòng Mộ Hàn nghi hoặc kêu thầm một tiếng, tốc độ quay của khí tức màu trắng tăng nhanh, hơn nữa chúng không hề trực tiếp dung nhập vào trong chân nguyên mà là lột xác thành hình thái linh khí, sau đó toàn bộ bị chân nguyên đồng hóa.

- Hẳn là phán đoán sai?

Bởi vì nghi hoặc nên Mộ Hàn vội vàng đình chỉ vận hành "Thái Hư Động Thần Quyết" tiến hóa bản, hắn thay thế bằng "Dục hỏa trùng sinh" . Đây là công pháp võ đạo cao phẩm, là Mộ Hàn lúc ở tỏng "Võ bia bí cảnh" lựa chọn ra, dùng phối hợp với "Bạo Viêm Liên Châu Tiến", khiến uy lực của nó tăng nhiều.

Ân?

Cũng không lâu lắm Mộ Hàn lại kinh ngạc hô ra tiếng.

Công pháp "Dục hỏa trùng sinh" rõ ràng không thể ảnh hưởng tới thần quang này chút nào cả, khí tức màu trắng lại từ trong thần quang chia lìa ra, chậm rãi dung nhập vào trong chân nguyên, kết quả lại vận chuyển ngược với "Thái Hư Động Thần Quyết".

Nhíu mày trầm tư một lát, Mộ Hàn lại đổi thành "Thái Hư Động Thần Quyết" .

Thần quang tiếp tục bị luyện hóa, hơn nữa tốc độ tán dật nhanh hơn, mà khi Mộ Hàn thay đổi hai lần thì lị dùng "Dục hỏa trùng sinh", tình huống cũng đại biến.

Mộ Hàn liên tiếp thử vài loại công pháp thông thường của Thái Huyền Thiên Vực và cũng có kết quả như đúc "Dục hỏa trùng sinh", thậm chí ngay cả "Thái Hư Động Thần Quyết" cũng không ảnh hưởng thần quang.

- Ta hiểu rồi!

Mộ Hàn bừng tỉnh đại ngộ không nhịn được kích động kêu lên, những công pháp bình thường không thể ảnh hưởng tới thần quang, nhưng mà "Thái Hư Động Thần Quyết" bản tiến hóa lại có thể luyện hóa nó triệt để.

Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo là đệ tử kiệt xuất nhất của Vô Cực Thiên Tông, rất có thể đã tu luyện qua một ít công pháp cao nhất của Vô Cực Thiên Tông nhưng không thể ảnh hưởng tới thần quang, mà "Thái Hư Động Thần Quyết" của mình lại có thể, cũng không biết công pháp này phẩm cáp thế nào.

Thánh phẩm? Tiên phẩm? Hoặc là tuyệt phẩm?

- Ngươi hiểu cái gì?

Thấy Mộ Hàn trong quá trình hấp thu thần quang lại có biểu lộ quái dị, lại đột nhiên lầm bầm lầu bầu, Tiêu Tố Ảnh không tự kìm hãm được hỏi.

- Ta hiểu rõ vì sao chúng ta không thể hấp thu thần quang thứ hai rồi!

Mộ Hàn khẽ mĩm cười nói, tự nhiên sẽ không nói rõ tình huống cho Tiêu Tố Ảnh nghe. Khóe mắt nhìn qua đoàn sương mù trước mặt, Mộ Hàn nhưng cảm thấy đáng tiếc, nếu như mình sớm hiểu rõ huyền bí trong thần quang, hơn nữa lần này chỉ có mình tiến vào Vô Cực Thiên Cung thì nói không chừng lấy được ngàn vạn đạo thần quang, đạt được rất nhiều bảo vật.

Nhưng mà hiện tại vẫn có cơ hội bổ cứu.

- Thì ra là thế.

Mộ Hàn thu liễm tâm thần, chợt đem "Thái Hư Động Thần Quyết" vận chuyển tới cực hạn, chẳng những luyện hóa từng sợi thần quang thẩm thấu ra ngoài, chân nguyên trong người không ngừng quay ngược về. Trong nháy mắt khí tức màu trắng trong chân nguyên cũng biến mất chẳng còn gì.

Không qua một phút Mộ Hàn liền mở to mắt, cười nói:

- Thời gian sắp tới rồi, không bằng chúng ta rời khỏi Vô Cực Thiên Cung trước đi.

- Cũng tốt.

Mộ Hàn hấp thu thần quang quá trễ, khẳng định không có hấp thu xong đã bị Vô Cực Thiên Cung cưỡng ép tống ra ngoài. Đối với Mộ Hàn đề nghị thì Tiêu Tố Ảnh cũng không có nghi ngờ gì, chỉ gật đầu và bay lên, dáng người lã lướt bay ra ngoài.

Mộ Hàn cũng hành động, nhưng mà hắn rớt lại phía sau rất nhiều, thân ảnh của Tiêu Tố Ảnh dung nhập vào cửa điện thì hắn cách cửa điện chừng hai ba mét.

- Cơ hội tới!

Con mắt Mộ Hàn sáng ngời, hắn lại quay ngược về, trong khoảnh khắc thân ảnh liền của hắn rơi vào chỗ cũ, tâm thần nhanh chóng rơi vào biên giới của vòng xoáy.

Cửa điện mặc dù là siêu cấp cường giả Vạn Lưu Cảnh cũng không thể biết được tình huống thực tế trong Vô Cực Thiên Cung, hắn thấy Tiêu Tố Ảnh đi ra ngoài mà mình lề mề không đi ra, nhất định sẽ khiến cho nàng nghi ngờ, nhưng mà cũng không sao, chỉ cần hắn không nói thì chẳng ai biết hắn làm gì.

Đã biết rõ "Thái Hư Động Thần Quyết" có thể sử dụng gian lận, không lợi dụng thì quá đáng tiếc.

Hô!

Một lát qua đi đã có thần quang bay ra ngoài.

- Trung phẩm thần quang!

Mộ Hàn không có chút chần chờ, tâm thần nhanh chóng bao phủ lại, hắn dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay hút qua. Mộ Hàn đã phán đoán đúng, sau khi luyện hóa thần quang ô nhiễm chân nguyên, thần quang này cũng không có bài xích Mộ Hàn hấp thu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.