Chương trước
Chương sau
- Nhưng mà ngươi hại ta thảm rồi. Thấy ánh mắt Cung Hạo vừa rời đi khẳng định đã sớm hận ta và ngươi chết rồi, từ hôm nay trở đi Cung Hạo đoán chừng sẽ là tử địch của ta.

- Chẳng lẽ trước nay hắn là bằng hữu của sư tỷ sao?

Tiêu Tố Ảnh sững sờ, chợt cùng Mộ Hàn nhìn nhau cười to.

Cung Hạo vừa đi, trong Vô Cực Thiên Cung rộng lớn cũng chỉ còn lại Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh hai người.

Không cần lại đi tính toán người khác, Mộ Hàn lần nữa ngồi xuống, toàn bộ lực chú ý tập trung vào sương mù, tâm thần cẩn thận quan sát những thần quang ra vào liên tục.

Sau khi Cung Hạo rời đi ba ngày thì Mộ Hàn cân cứ vào độ mạnh yếu của thần quang cũng phân thành ba phẩm cấp.

Trong tất cả thần quang dùng trung phẩm nhiều nhất, cao phẩm cùng thấp phẩm đều phi thường ít.

Mộ Hàn dẫn thần quang cho Cung Hạo chính là thần quang thấp phẩm, thần quang thấp phẩm này chấn động nhỏ tới mức không cần tính, cho dù quan sát suốt ba ngày thì nó cũng là loại kém cỏi nhất.

Hôm nay không cần phải lo lắng chọn phải thần quang như Cung Hạo, Mộ Hàn tự nhiên sẽ giuos Tiêu Tố Ảnh chọn lựa một đạo thân quang phẩm chất tốt nhất, xem như cho người tình của mình.

Thời gian cực nhanh, trong chớp mắt đã qua ngày thứ năm trong Vô Cực Thiên Cung.

- Mộ sư đệ, cũng không nhất định cần phải giúp ta tìm thần quang tốt nhất, hơi chút không kém là tốt rồi, cũng không cần quá cố.

Yên lặng hơn một ngày, rốt cuộc tâm thần của Tiêu Tố Ảnh tâm cũng truyền ra tiếng nói thanh thúy. Tính toán ra thì "Vô Cực Thiên Cung" thời gian chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, muốn hỗ trợ nàng tìm được thần quang tốt nhất thì thời gian của Mộ Hàn cũng không còn lại bao nhiêu cả.

- Sư tỷ yên tâm, ta sẽ chọn nhanh thôi.

Mộ Hàn đáp.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng phát hiện vài đạo thần quang cao phẩm nhưng hắn không có chọn cho Tiêu Tố Ảnh.

Đối với Tiêu Tố Ảnh băn khoăn, Mộ Hàn cũng không thèm để ý, hắn đã nắm giữ quy luật của thần quang cao phẩm, hai đạo thần quang cao phẩm cách nhau bốn tiếng. Chỉ cần chú ý thời gian thì không cần phải sợ bỏ lỡ thời gian tốt nhất.

Giờ phút này cách thần quang cao phẩm lúc trước đã bốn tiếng rồi, một đạo thần quang cao phẩm mới tùy thời sẽ xuất hiện.

Hô!

Qua chừng nửa khắc sau, một đạo thần quang màu trắng tròn xuất hiện trong vòng xoáy, dẫn động sương mù chung quanh chấn động kịch liệt.

Thần quang này chấn động mạnh hơn các thần quang cao phẩm khác nhiều.

- Sư tỷ!

Không có chút chần chờ nào cả, tâm thần của Mộ Hàn trong nháy mắt hét lớn một tiếng. Trong nháy mắt hắn nói thì tâm thần của Tiêu Tố Ảnh đã cuốn tới, trong nháy mắt bao phủ đạo thần quang màu trắng này, chỉ thấy đạo thần quang này sáng ngời như ngọc, sáng hơn các thần quang khác nhiều.

- Đa tạ Mộ sư đệ.

Trong tâm thần của Tiêu Tố Ảnh hiện ra một tia cảm giác khác thường, lập tức mở mắt ra, cười mỉm cười dùng chân nguyên bao quanh đạo thần quang màu trắng này, chỉ trong chốc lát thần quang đã bị chân nguyên của nàng cuốn vào trong tay, mà đôi mắt dễ thương của Tiêu Tố Ảnh cũng sáng lên.

Trong mây mù tâm thần của Mộ Hàn yên lặng xuống.

Hô!

Bốn tiếng đồng hồ sau lại có một đạo thần quang bắn ra ngoài, thần quang cao phẩm này chấn động yếu hơn thần quang của Tiêu Tố Ảnh một chút, Mộ Hàn không có động thủ.

- Thái Tiêu Thần Thạch?"

Bỗng dưng một tiếng kinh hỉ hấp dẫn lực chú ý của Mộ Hàn nhìn qua, đảo mắt nhìn vào mi tâm của Tiêu Tố Ảnh, một tảng đá cuội nhỏ bay lên mi tâm của nàng chỉ thấy nó rộng chừng hai ngón tay và trắng như tuyết.

Trong tảng đá này không ngừng truyền ra khí tức kỳ lạ, trong nháy mắt cảm ứng được đạo khí tức này thì Thiên Anh trong tâm cung của Mộ Hàn bắt đầu chấn động.

- Đây là Thái Tiêu Thần Thạch?

Mộ Hàn dò xét một lát thì ngạc nhiên kêu lên. Ba ngàn năm trước Lâu Tàng Khôn từ trong thần quang lấy ra một viên "Thái Tiêu Thần Thạch ", không nghĩ tới chính mình giúp Tiêu Tố Ảnh chọn lựa thần quang lại là bảo vật hiếm có này, có thứ này thì tốc độ tu luyện của Tiêu Tố Ảnh tăng nhiều.

Nhưng mà không biết "Thái Tiêu Thần Thạch" có ẩn giấu cái gì có thể làm cho Thiên Anh chấn động như thế.

- Đúng vậy, chính là nó!

Tiêu Tố Ảnh cực kỳ kích động, đặt tay lên "Thái Tiêu Thần Thạch" và chấn động nhẹ.

- Nghe nói trong viên đá này ẩn chứa thái tiêu thần lực. Lúc tu luyện đặt nó vào người thì thái tiêu thần lực sẽ dung nhập vào trong tâm cung, giúp tâm cung hấp thu thiên địa nguyên khí với tốc độ khủng bố. Thần kỳ nhất là chỉ cần tảng đá này không vỡ thì thái tiêu thần lực vẫn sinh ra, cơ hồ không dùng cạn.

- Thái tiêu thần lực...

Tinh tế thưởng thức bốn chữ này, trong nội tâm Mộ Hàn chấn động, thái tiêu thần lực này có thể khiến cho Thiên Anh chấn động đúng là không tầm thường. Đáng tiếc "Thái Tiêu Thần Thạch" chỉ có một cái, bằng không hắn cũng muốn hấp thu thái tiêu thần lực này.

Hiện tại mặc dù Tiêu Tố Ảnh nguyện ý, Mộ Hàn cũng không dám nếm thử, vạn nhất thành công thì vất vả tìm được "Thái Tiêu Thần Thạch" sẽ báo hỏng.

Thấy Tiêu Tố Ảnh đắm chìm trong vui sướng thì Mộ Hàn cũng không đi quấy rầy nàng, tâm thần tiến vào trong mây mù.

Bốn tiếng đồng hồ, lại bốn tiếng đồng hồ...

Thần quang cao phẩm không ngừng ra rồi vào vòng xoáy, Mộ Hàn vẫn bất động, trong bất tri bất giác hắn đi vào Vô Cực Thiên Cung ngày thứ bảy.

Xem Mộ Hàn vẫn không có ý định ra tay, Tiêu Tố Ảnh không nhịn được nhíu mày.

Trong Vô Cực Thiên Cung này có thể cảm ứng ngày đêm lưu chuyển, thời gian biến hóa. Hiện nay ngày thứ bảy đã qua một nửa, nếu Mộ Hàn không quyết định động thủ nhanh thì thời gian còn lại khó tìm được thần quang phẩm chất tốt.

Hô!

Một đạo hào quang màu đen tròn bay ra ngoài, rất nhanh từ trong sương mù bay vào trong vòng xoáy.

Mộ Hàn đã không biết buông tha bao nhiêu thần quang cao phẩm rồi, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, từ khi giúp Tiêu Tố Ảnh chọn lựa đạo thần quang màu trắng kia thì vận may của hắn hình như đã hết, đúng là không bắt được thần quang cao cấp nào cả:

- Bây giờ cách trời tối còn tám tiếng, có lẽ còn lại hai đạo thần quang cao phẩm, nhưng mà vì mục đích an toàn thì lần xuất hiện thần quang cao phẩm khác sẽ hấp thu.

Lòng yên tĩnh như nước, Mộ Hàn vẫn tính toán thời gian trôi qua, một giờ, hai giờ bốn tiếng đồng hồ!

Nhưng mà khiến người ngoài ý muốn là đạo thần quang cao phẩm kia lại không có xuất hiện, thẳng tới khi qua một giờ vẫn chỉ là thần quang trung phẩm, thỉnh thoảng xen lẫn thần quang hạ phẩm, Mộ Hàn chờ mong thần quang cao phẩm không có bóng dáng.

Sáu tiếng đồng hồ, bảy tiếng đồng hồ...

- Trung phẩm, trung phẩm, trung phẩm...

Mộ Hàn tinh tế phân biệt phẩm chất thần quang xao động, mắt thấy trời càng ngày càng mờ nhạt, mặc dù trong lòng Mộ Hàn trấn tĩnh thế nào cũng có lo lắng hiện ra, nếu như sau khi giúp Tiêu Tố Ảnh chọn "Thái Tiêu Thần Thạch" mà mình đạt được thứ tầm thường thì quá mất mặt.

Tám tiếng đồng hồ!

Vèo!

Một đạo thần quang sáng ngời từ trong vòng xoáy bay ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.