Lộc Động Đình vừa đi vừa suy nghĩ, không biết ngày mai vị kia có đem lại cho mình cái gì thú vị không.
Vừa nghĩ thế đi được vài bước Lộc Động Đình đã đem chuyện này ném tới sau đầu quên mất. Sáng hôm sau Lộc Động Đình đi học, vừa vào lớp thấy mọi người đều nhìn chính mình, mang theo đủ loại ánh mắt, từ thương hại, sợ hãi, tò mò cho đến vui vẻ khi người gặp họa. Có chút khó hiểu nhưng đối với Lộc Động Đình cũng chẳng có gì cảm giác, hắn lại không thích tò mò, nếu có chuyện gì sớm muộn cũng biết, đều không ảnh hưởng.
Cứ như vậy cả buổi sáng chẳng có chuyện gì xảy ra, cho đến lúc tan học. Lộc Động Đình chưa ra đến cửa thì trong phòng đã tuôn vào gần chục người, mỗi người đều cầm theo gậy gộc. Theo sau là một đám đông đứng chen chúc ở cửa chính cùng cửa sổ, náo nhiệt phi phàm.
Đi đầu người đi tới trước mặt Lộc Động Đình, giơ trên tay gậy gộc chỉ vào Lộc Động Đình liền mắng chửi:
“D M M! mày có nhớ tao là ai không? Hôm nay tao đập chết mẹ mày!”
Lộc Động Đình nghe vậy ra vẻ bừng tỉnh, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó trả lời:
“Không nhớ, nhưng lời này nghe quen quen.”
Người tới đúng là tay mới lưu manh, hôm qua bị Lộc Động Đình làm nhục trước đám đông còn bị đá một phát dưới háng. Đến bây giờ vị này nhìn thấy Lộc Động Đình dưới háng đều theo bản năng co rút, cũng như ẩn ẩn đau đớn, không biết là vì tâm lý hay thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-vo-dich-nua-nong-dan/234865/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.