"Đúng rồi lão đại, chúng ta đã gần một tháng nay chưa có hoàn thành nhiệm vụ tông môn nào, đệ đã đọc kỹ quy định của Vạn Linh Tông, trong vòng một tháng mỗi đệ tử nếu muốn nhận được tài nguyên tu luyện cần phải ít nhất hoàn thành một nhiệm vụ bất kỳ".
Dương Khôi đột nhiên chuyển đề tài.
"Ay dà, Dương huynh, hiện giờ chúng ta mỗi người có tới mấy trăm viên Diệu Linh Đan rồi, đủ để tiêu tới vài năm không hết, sao tự nhiên huynh nhắc tới chuyện không đâu vậy".
Hạ Hoài An cười khà khà nói.
"Ngươi chẳng hiểu cái gì cả, cái mà ta muốn nói không phải là cái này, mà là điểm cống hiến tông môn kia kìa, ngươi không thấy chúng ta hiện giờ một điểm cống hiến cũng không có sao?".
Dương Khôi lắc đầu rồi từ từ giải thích:
"Điểm cống hiến của Vạn Linh Tông rất là quan trọng, nó giống như một đồng tiền mạnh lưu hành nội bộ trong sơn môn, chúng ta bây giờ chỉ là ký danh đệ tử, nếu như muốn tấn thăng lên đệ tử ngoại môn thì ngoài thực lực ra chính là còn cần phải có đủ điểm cống hiến nữa đó".
"Vậy sao, đệ nói cụ thể một chút cho ta nghe".
Trần Phàm nhè nhẹ gật gù, đây cũng là cái hắn quan tâm hiện tại, tấn thăng lên đệ tử cấp cao hơn, ở thế giới này thì địa vị và thực lực luôn cần phải đi đôi với nhau, có tiếng mà không có miếng thì chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, còn có miếng mà không có tiếng sẽ luôn gặp phải những phiền phức không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-huyen-ky/1851096/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.