Chương trước
Chương sau
Ánh chiều qua đi, rất nhanh, sắc trời liền hoàn toàn tối lại.
Màn đêm tiến đến, khắp nơi trong không trung chỉ còn lại một mảnh tối đen như mực, cùng với bầu trời đầy sao, tuy rằng lóng lánh, nhưng không cách nào chiếu sáng được đại địa rộng lớn, nhìn qua một mảnh đen kịt, ánh sao chỉ như những chấm nhỏ rất yếu.
Đêm khuya, nhiều hộ dân trong thành đã dần dần tắt đèn, phàm nhân là vậy, mà tu sĩ cũng không ngoại lệ, tu luyện rồi thì cũng phải đến lúc nghỉ ngơi, nhân chi thường tình, không thể có chuyện liên tục không ăn không ngủ mà tu luyện được.
Lúc này khoảng hai ba giờ sáng, trong thành một mảnh đen kịt, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy những bóng cây cực lớn, lá xanh hòa cùng với đêm tối, cành lá xỏa ra, tạo nên một khung cảnh có mấy phần ngụy dị.
Thổi tới trong gió đêm, bỗng nhiên có hương vị của máu.
Cách đó không xa có tiếng gió rất nhỏ vang lên, nhìn kỹ lại là một đạo bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, thân ảnh của hắn tựa như âm hồn đang du đãng trong đêm tối.
Thân thể hệt như linh miêu, lặng yên không một tiếng động, bộ pháp so với gió còn nhẹ hơn mấy phần...
Rất nhanh, đạo bóng đen này đã chui vào một tửu lâu lớn nhất trong thành, người không biết quỷ không hay, phóng vút lên phòng đầu tiên bên tay trái lầu hai, người phía trước trong tay đột nhiên lóe lên hào quang, nhiều hơn một thanh trường kiếm đỏ thẫm, kiếm quang như máu, chọt vào trong khe cửa, cửa phòng liền lặng yên không một tiếng động mở ra.
Lại thoắt cái lách vào trong phòng, thẳng đến bên giường.
Trong tích tắc này một đạo kiếm quang đẹp mắt thình lình xuất hiện, sát khí tỏa ra khiến cho người không rét mà run, lưỡi kiếm sắc lẻm đỏ như máu, rõ ràng là nhằm vào cái cổ của kẻ xấu số đang nằm trên giường. Nhát kiếm cực nhanh, như lưu tinh thiểm điện, kể cả một người vẫn mở to mắt ra nhìn cũng khó mà tránh được, chứ đừng nói chi là đang ngủ trên giường kia.
Kẻ vừa xuất kiếm chính là Huyết Dạ, hắn lúc đầu theo kế hoạch vốn dĩ là ẩn nấp trong phủ Trần gia, chỉ chờ Trần Phàm sa đầu vào lướt ra ra tay xử lý, nhanh gọn và dứt khoát, bên trong phủ là thiên la địa võng, cho dù tiểu tử này có mọc cánh bay cũng không thể thoát được. Phương thành chủ cũng đến, hai bên còn cẩn thận bày ra Tỏa Không Chi Trận, ngăn cản mọi khí tức cũng như ba động truyền ra bên ngoài, tránh cho mấy vị chủ khảo có thể phát giác ra. Kế hoạch vốn dĩ là rất hoàn hảo, chỉ còn chờ Trần Phàm tới đây nữa mà thôi. Nào ngờ...tiểu tử đó...không đến!!!
Huyết Dạ không còn cách nào đành phải đến tận nơi đây để ám sát Trần Phàm, bực mình vì bị tên gia chủ Trần gia làm mất thời gian, hắn vốn đã có thể xong việc này từ tối hôm qua rồi, Trần Thương Hải tất nhiên đã hứng chịu của Huyết Dạ một chưởng, cũng may chỉ là cảnh cáo, và cộng thêm có Phương thành chủ nói đỡ cho, nếu không rất có thể Trần gia đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
Một kiếm đắc thủ, để cho Huyết Dạ khóe miệng không khỏi nhếch lên một đường. Cũng đúng, dù sao chỉ là một tiểu tử hư khí cảnh, dù là yêu nghiệt thì đã sao, có thể so với kẻ đi lên từ trong gió tanh mưa máu là hắn sao.
Nhưng chính vào lúc này, bỗng một cỗ cảm giác mát lạnh xuất hiện từ phía sau, như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, cảm giác lạnh léo kia chốc lát liền lan khắp toàn thân Huyết Dạ.
"Hừ!".
Trần Phàm bám ở trên xà nhà, hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay cầm đao một trảm giáng xuống thật mạnh.
Trong sát na, một đạo đao quang khủng bổ từ trên cao bổ xuống, thình lình xuất hiện, mang theo lực lượng không thể ngăn cản, tưởng chừng như núi cao trước mặt một đao này cũng có thể bị chém làm hai nửa.
Ngay từ khi có người tới đây Trần Phàm đã biết, đêm hôm khuya khoắt, lai giả bất thiện, hắn vốn ý lực đã cực kỳ mẫn cảm, lại thêm vong ngã chủng trong đầu có thể nhận được biết bất kỳ sát ý nào, tên này tới đây rõ ràng là muốn lấy mạng của mình, có thể hắn che dấu cực kỳ tốt, cao thủ ngưng dịch cảnh cũng có thể bị tên này qua mặt, nhưng ý định giết người trong tâm khảm của hắn thì không cách nào có thể dấu đi được, cho nên ngay từ khi hắn đặt chân vào tửu lâu thì hành tung đã bại lộ cả rồi.
Trần Phàm vừa ra tay đã là hạ xuống sát chiêu, đối với kẻ có sát ý với mình hắn tuyệt đối sẽ không nương tay làm gì, huống hồ người này tu vi rất cao, nếu chính diện giao đấu bản thân mình cũng không phải là đối thủ.
Huyết Dạ hơi chấn động, trên mặt lóe lên một kia kinh nghi, nhưng bản thân hắn là sát thủ chuyên nghiệp có thừa, phản ứng cực kỳ linh mẫn, Trần Phàm mặc dù một đao cực nhanh cực hiểm, lại lựa chọn thời cơ vô cùng chính xác, đúng vào lúc tên sát thủ này đang đắc ý, tinh thần có một tia xao nhãng. Nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ, âm thanh xé gió trên đỉnh đầu khiến Huyết Dạ trong chốc lát phản ứng lại kịp, cảm giác được thế đao công tới nhanh như chớp né người qua một bên.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn thanh thúy vang lên, sàn nhà lập tức bị xẻ làm hai nữa, một đao không trúng, Trần Phàm cũng không hề nao núng, hắn cũng đã dự liệu được, tên này hoàn toàn không tầm thường, mình cho dù có nhanh hơn nữa cũng khó mà có thể một kích đắc thủ. Trong nháy mắt xoay người một cái, Trần Phàm tung ra một chưởng, vận dụng 10 thành công lực triển khai hướng phía tên sát thủ, giống như liên hoàn xuất kỳ bất kỳ (đánh nhân lúc đối phương không phòng bị) một đao lại một chưởng, tốc độ nhanh tới mức tưởng chừng như cả hai chiêu đồng thời tung ra một lúc.
"Hừ!"
Huyết Dạ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không giấu nổi nét kinh ngạc, kinh ngạc là bởi vì sao tiểu tử này lại có thể phát hiện được ra hắn, phải biết thuật che giấu khí tức của hắn cho dù cao thủ mới bước vào ngưng dịch cảnh cũng không thể phát giác ra được, mà tiểu tử này tu vi chỉ có hư khí.
Cho nên, đối với một sát thủ như Huyết Dạ đây không thể không nói là một loại sỉ nhục. Nếu như để cho bên ngoài biết được hắn ngay cả một thằng nhóc cũng không thể qua mặt, vậy sau này còn lăn lộn ra sao?
Chưởng kình đã đến, Huyết Dạ mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không mất đi bình tĩnh, dù sao vẫn chỉ là một tên hư khí cảnh mà thôi, hắn cũng vung tay tống ra một chưởng nghênh tiếp, một chưởng này hội tụ bảy thành công lực, hắn chính là muốn một lần đánh chết tên tiểu tử này.
Nhưng ngay sau nó Huyết Dạ đã lập tức phải kinh hãi rồi.
Tiểu tử kia tuy là bị đánh văng đi, nhưng bản thân hắn cũng phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn định thân hình. Phải biết rằng Huyết Dạ đã là chân khí cảnh đại viên mãn, đã một chân bước vào cảnh giới ngưng dịch, vậy mà dùng tới bảy thành công lực vẫn bị ép cho phải lùi lại, bảo sao không khiến hắn chấn kinh cho được.
Trần Phàm bị lực phản chấn đập bay, vừa rồi hắn đã xuất sử ra toàn lực của mình, hiện tại khí huyết nhộn nhạo, ngòn ngọt yết hầu, một ngụm máu tươi được hắn cưỡng ép nuốt trở lại, ngay sau đó cắn răng nhảy lên một cái phi thân bay ra ngoài, thực tế mục đích của hắn chỉ là thoát thân đi mà thôi, không thể đối cứng với tên sát thủ này được.
Huyết Dạ sau khi lấy lại được bình tĩnh thì thân ảnh Trần Phàm đã biến mất tự bao giờ, cửa sổ rách toang, hiển nhiên tiểu tử này đã lợi dụng một chiêu vừa nãy thoát khỏi tay mình, Huyết Dạ sắc mặt lập tức âm trầm xuống:
"Ngược lại là coi thường tiểu tử ngươi!"
Thoắt một cái, thân hình tên sát thủ cũng lập tức biến mất, trong đêm tối lúc này đang có hai đạo bóng đen một đuổi một chạy...
Chẳng mấy chốc đã tới ngọn núi phía sau thành, Trần Phàm đột nhiên đứng lại.
"Hắc hắc, tiểu tử, sao không chạy nữa đi".
Thấy Trần Phàm đột nhiên không còn chạy nữa, Huyết Dạ cười lên đắc ý, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm con mồi của mình, cũng dễ hiểu thôi, Trần Phàm mặc dù nghịch thiên nhưng dù sao tu vi có hạn, vừa rồi khoảng cách chạy đuổi cũng là ngày càng thu hẹp, tiểu tử này không dừng lại thì sớm muộn cũng vẫn bị hắn tóm được mà thôi. Nhưng khiến Huyết Dạ có phần thất vọng là, Trần Phàm lại không có tỏ ra sợ sệt chút nào, vẻ mặt kia vô cùng bình thản, điều này không khỏi khiến cho hắn hơi chột dạ, có khi nào tiểu tử này cố ý dẫn mình tới đây không? Phải biết nó có mấy lão gia hỏa kia dựa vào. Nhưng lập tức Huyết Dạ gạt bỏ ngay ý nghĩ này, tiểu tử đó làm sao biết được hắn sẽ tới ám sát mà chuẩn bị mai phục như vậy?
"Đừng lo, ở đây không có mấy vị chủ khảo".
Dường như đoán được suy nghĩ của tên sát thủ, Trần Phàm nhếch mép cười nhạt nói, khuôn mặt của hắn lúc này thâm thúy như giếng cổ không đáy, vân đạm phong khinh, rõ ràng tính thế cực kỳ nguy hiểm nhưng hắn vẫn không hề e ngại chút nào, ngược lại cảm thấy đây càng là một cái cơ hội.
Cơ hội để tấn cấp lên hư khí cảnh đại viên mãn!
Vừa rồi khi đối kháng một chưởng với tên sát thủ, Trần Phàm có thể cảm nhận được bính chướng tu vi của mình đã lung lay sắp đổ, vốn dĩ lần trước Mạc chủ khảo ra tay đối với hắn, lực lượng có đã gần đủ để đột phá hư khí đỉnh phong rồi. Lần này mặc dù vô cùng hung hiểm, bởi kẻ trước mặt hoàn toàn là muốn lấy mạng của hắn, nhưng kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn, Trần Phàm chính là một người như vậy. Nguy hiểm càng nhiều thì lợi ích đạt được càng cao, không phải sao? Huống hồ, hắn còn có át chủ bài đủ để dựa vào, đó chính là ba viên Thượng Liệu Đan, đan dược trị thương thượng phẩm, dù là không thể trong nháy mắt khôi phục thương thế, nhưng dưới tình huống nguy kịch nhất định là một sự trợ giúp không nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.