Buổi chiều, Trần Phàm đang nhắm mắt tu luyện trong phòng.
Cốc cốc cốc!
"Ai đó?".
Cốc cốc cốc!
"Ai?".
Vẫn không có ai trả lời mà chỉ có tiếng cốc cốc vang lên mỗi ngày một gấp...
"Là tên dở hơi nào rảnh rỗi quá vậy?".
Trần Phàm gắt nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn rất thản nhiên, không có vẻ gì là bực mình cả.
"Có đệ dở hơi thì có! Còn không ra mở cửa cho ta!".
Một người bực mình đứng dậm chân ngoài cửa, không ai khác chính là Trần Thu Nguyệt, nàng phải đợi cho tới đầu giờ chiều mới tới, nhưng thiết nghĩ lúc này một nam một nữ trong phòng, mà bản thân mình lại chủ động tới đây, cho nên trong lúc nhất thời không thể lên tiếng gọi.
Trần Phàm cười tủm tỉm, hắn đương nhiên biết là có người đến, mà chính cái vị này Nguyệt nhị tỷ, tới cảnh giới này ý lực của hắn đã không như tu sĩ bình thường, có thể bao quát ở phạm vị rất xa.
Bước ra ngoài mở cửa, với một bộ dạng ngạc nhiên, Trần Phàm hỏi:
"Ấy chết Nguyệt tỷ, đến đây sao không lên tiếng gọi đệ một câu?".
"Hừ!".
Trần Thu Nguyệt cũng chẳng biết phải nói làm sao, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng rồi mang nỗi hậm hực không tên bước thẳng vào trong, còn chưa đợi cho chủ phòng nói tiếng mời vào nữa.
Căn phòng bài trí trang nhã, tiện nghi đầy đủ, chính giữa phòng đặt một bộ bàn ghế chân cong, nước sơn bóng loáng tưởng như có thể soi gương được, bên cạnh bàn còn đặt một chiếc lư đồng cỡ bằng đầu người, tràm hương nhè nhẹ tỏa ra từ đó, thơm ngát cả gian phòng...
Trần Thu Nguyệt không nói không rằng, kéo lấy cái ghế đặt mông ngồi xuống, nét đỏ hồng trên mặt còn chưa tan, hiển nhiên trong lòng vẫn còn chút hậm hực.
"Ấy nhị tỷ, trong nay chỉ có minh đệ với tỷ, đệ thì không sao, nhưng mà tỷ thì...chủ động đến đây như vậy, thực sự không sao chứ?".
Trần Phàm đối với những người mặt mỏng như thế này hắn chính là rất thích trêu đùa.
"Đệ..."
Trần Thu Nguyệt cố nén nộ khí, nhưng mà dù sao đến thì cũng đã đến rồi, mà Trần Phàm nói không sai, nàng đúng là chủ động đến đây thật.
"Ta có chuyện muốn nói với đệ".
Nhìn thấy vẻ mặt mười phần nghiêm túc của Trần Thu Nguyệt, Trần Phàm cũng không có tâm tư đùa nữa làm gì, hắn bèn hỏi:
"Có chuyện gì vậy?".
Trần Thu Nguyệt không nói, chỉ thờ dài rồi im lặng ngồi xuống ghế, ánh mắt xa xăm, qua một hồi lâu nàng mới mở miệng than thở:
"Thật không nghĩ tới ta lại có thể trở thành đệ tử đại tông môn, hết thảy đều nhờ có đệ, ta thật không biết phải cảm ơn đệ như thế nào".
Trần Phàm nghe thế phất tay cười nói:
"Ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ, hóa ra là chuyện này, không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi".
Trần Thu Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cặp mắt long lanh, khuôn mặt tròn trĩnh tựa trăng rằm, dung nhan phảng phất như hòa với thiên nhiên làm một thể, xinh đẹp vô cùng, môi son mấp máy nàng khẽ khàng liền hỏi:
"Sao...sao đệ lại tốt với ta như vậy?".
"Chúng ta là tỷ đệ, ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, không tốt với tỷ thì tốt với ai?".
"Chỉ là tỷ đệ thôi sao?".
Trần Thu Nguyệt cúi gằm mặt lí nhí nói, tiếng như muỗi kêu, sắc mặt không khỏi đượm buồn.
"Hả, nhị tỷ nói cái gì cơ?".
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
"À không không...không có gì".
Trần Thu Nguyệt rối rít xua tay, ngay sau đó nàng vội vàng chuyển đề tài:
"Thực ra hôm nay đến đây ta còn có một chuyện".
"Nhị tỷ cứ nói, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp".
"Đệ...không định về lại Trần gia một lần nào nữa sao?".
Trần Phàm hơi trầm mặc một lát, bỗng dưng lại hỏi đến vấn đề này, cô nàng này có ý gì đây, hắn thản nhiên đáp:
"Nếu ta đoán không lầm có lẽ phụ thân của tỷ đã gạch tên ta ra khỏi tộc phả rồi đi".
"Không, đệ hiểu lầm rồi, cha ta không hề làm như vậy, đệ mãi mãi vẫn là người của Trần gia chúng ta".
"Thế rốt cục là tỷ muốn nói cái gì?".
Trần Phàm không muốn tranh luận tới vấn đề này nữa, nhắc tới Trần gia là hắn lại chỉ càng thêm chán ghét, là Trần gia từ bỏ hắn chứ không phải hắn từ bỏ Trần gia, chút tình nghĩa cuối cùng còn vương lại chỉ là nhị tỷ là người duy nhất đối xử với hắn thật lòng mà thôi.
"Ta...ta chỉ muốn hỏi là đêm nay đệ có rảnh hay không thôi".
"Hả?".
Trần Phàm hơi sững người nhìn vị sư tỷ của mình một cái, không nghĩ tới cô nàng này lại có thể nói ra mấy lời này, câu này nghe quen lắm, hình như hắn đã từng được nghe rồi, mới buổi sáng nay chứ đâu, nhưng là từ một người khác.
Mà Trần Thu Nguyệt lúc này cũng không khỏi ngượng chín mặt, nàng cũng đâu có muốn nói như vậy, nói đúng ra là không dám nói, nhưng đây là vì để hàn gắn tình cảm của Trần Phàm với gia tộc, bởi vì hai bên ở giữa còn có hiểu lầm không nhỏ, nàng cũng không thể nói là do phụ thân muốn gặp mặt hắn được.
"Tối nay đệ rảnh, nhị sư tỷ có chuyện gì?".
Trần Phàm cảm thấy vừa khéo là Lâm Phi Yến hẹn hắn vào tối ngày mai.
Hít thật sâu vào một hơi, Trần Thu Nguyệt áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình, nói:
"Tối nay...đệ...có thể...có thể...đến đình viện của ta được không?".
Trần Phàm ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm hướng Trần Thu Nguyệt một cái, giống như cười mà không phải cười, cô nàng này thế mà có gan hẹn hắn đến tận nhà, lại còn vào ban đêm, kiểu con gái thế này coi trọng lễ tiết lắm à nha, thế mà cô nàng này...chẳng lẽ...lại muốn làm một cái sự tình không người biết hay sao?
Trần Thu Nguyệt cả khuôn mặt đỏ như trái táo mọng, nhìn thấy Trần Phàm cứ thế nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thì đầy thâm ý vị, cứ như thể đang đọc ra trong tâm can từng ý nghĩ của nàng.
"Sao đệ lại nhìn ta như vậy".
"Nhị tỷ...tỷ...đang bị sốt sao?".
Trần Phàm vừa chầm chậm nói, ánh mắt bình thản vừa tiến dần về phía nữ tử đang mặt đầy bối rối kia.
Thấy Trần Phàm tiến lại gần, Trần Thu Nguyệt sắc mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng chịu không nổi đành vùng dậy chạy ra khỏi phòng, nhưng vẫn không quên thả lại sau lưng một câu:
"Đệ nhất định phải tới đó".
Trần Phàm cười tủm tỉm, không khỏi lắc đầu, mặt mỏng chính là như vậy, cô nàng này mà còn ở lại có lẽ cũng bị hắn ép cho bỏ chạy mà thôi. Nhưng ngay sau đó Trần Phàm bỗng nhiên trầm ngâm suy nghĩ, biểu hiện của nhị tỷ vừa rồi hình như có chút kỳ quái.
Tại sao sư tỷ lại muốn nói dối mình?
Hắn có thể tinh tế cảm nhận được, mặc dù là vừa rồi Trần Thu Nguyệt rất thành tâm, nhưng ẩn ẩn bên trong lại có điều không muốn cho hắn biết, bất quá cũng không hề có ý định gây bất lợi gì, hình như là muốn cho mình một bất ngờ nào đó thì phải.
Sắp xếp lại một chút, Trần Phàm chợt cảm thấy tựa như có một âm mưu đang nhằm vào hắn, mà nhị tỷ này của mình chính là bị đem ra lợi dụng. Nghĩ lại sẽ thấy, Trần Thu Nguyệt da mặt mỏng vô cùng, hồi sáng bị chọc cho chạy như ma đuổi thì làm sao còn có gan dám quay lại đây gặp hắn nữa, có cảm giác như cực kỳ miễn cưỡng, say này trở thành đệ tử Vạn Linh Tông thời gian gặp nhau còn rất nhiều, tại sao lại phải gấp gáp như vậy? Cho nên nếu như hắn đoán không sai thì nhiều khả năng là có kẻ đứng sau lưng giật dây nàng.
Bây giờ ở thành Vân Long chỉ có hai người là căm thù mình nhất, Trần Phàm đương nhiên biết rõ, chỉ có gia chủ Trần gia Trần Thương Hải và thành chủ phương gia Phương Thiên Hùng, nếu có kẻ nhắm vào mình thì ngoài hai tên này ra còn ai được nữa? Nhi tử bọn chúng bị mình làm cho thành ra như vậy, biến thành phế vật không sai biệt lắm, hai tên này không hận mình mới là lạ. Trần Thương Hải là một con cáo già, tâm tư thâm trầm, Trần Thu Nguyệt đã ở đây vậy chứng tỏ kẻ giật dây chính là hắn, bởi vì trong trong gia tộc cũng chỉ có nhị tỷ là quan hệ tốt nhất với mình mà thôi, cũng là người mà mình tin tưởng nhất.
Trong phủ Trần gia hiện tại chính là đầm rồng hang hổ, Trần Phàm đâu phải kẻ ngốc, tự mình chui đầu vào rọ làm gì. Còn về phần nhị tỷ...Haiz! Có lẽ chỉ có thể để cho nàng đêm nay leo cây mà thôi. Hắn cũng không trách gì nàng, bởi đây chẳng qua là nàng bị lợi dụng, bị chính phụ thân mà nàng tin tưởng lợi dụng mà không biết thôi.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm lại thản nhiên nhắm mắt tu luyện, linh khí trong thiên địa bị hắn dẫn dắt cứ thế từ từ dung nhập vào trong người...