Diệp Hiệu ôm túi giấy chạy một mạch về ký túc xá, cô chưa bao giờ mong đợi vào một phần quà như thế này.
Sau khi mở cửa, cô tùy tiện mở một cái đèn rồi bắt đầu mở bao bì ra.
Cố Yến Thanh cho cô một quả trứng đà điểu.
Thật ra đó là một quả trứng đà điểu được điêu khắc nghệ thuật, đặt trong cái hộp hình vuông, bên trong phủ đầy cỏ tránh làm trứng bị vỡ. To khoảng chừng một nắm tay, trên bề mặt được phủ một lớp dung dịch giống như dầu nên rất bóng và có một ít hoa văn với màu sắc rực rỡ, trong suốt từ trong ra ngoài.
Diệp Hiệu tắt đèn và đặt trứng đà điểu trên đèn pin điện thoại, làm như nó là một cái đèn lồng, ánh sáng lọt qua khe hở làm căn nhà trở nên lung linh.
Tiếc là cô không có thiết bị khác để chụp hình ảnh này lại.
Cô ngồi xổm bên cạnh ghế, tay chống má rồi vô thức cười ngây ngô. Cô không hề nhận ra rằng cô đang làm một việc kém hiệu quả nhất mà bản thân đã từng làm ở tuổi 18 - thầm thương trộm nhớ một ai đó.
Cố Yến Thanh… Người này tặng cô một món quà đúng là kì lạ thật.
Trước khi ngủ, Diệp Hiệu mang quả trứng đà điểu lên giường. Cô như một đứa trẻ mê mẩn một món đồ chơi đến nỗi không rời tay, cẩn thận quan sát, ngắm nghía rồi lại dùng đèn chiếu vào, trần nhà màu trắng hiện lên hoa văn được điêu khắc, đó là loài chim của Châu Phi mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-da-mat/3461929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.